Chương 4902

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản và thoải mái của cô ta, đôi mắt gian xảo của mẹ Hương khế híp lại.

Bà ta lập tức nghĩ đến điều gì đó: “Được rồi, vì cô đã tự nguyện đi thì †ôi lập tức sẽ thỏa mãn cô.”

Khi nghe thấy những lời này từ Mẹ Hương, những người phụ nữ xung quanh lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Phải biết rằng, tình người ở bên trong này vốn dĩ chính là nhạt nhẽo.

Mặc dù lúc này Diệp Hân Nguy đang cứu sống họ nhưng cũng không có một ai nở một nụ cười biết ơn với cô ta.

Trái lại, mỗi người trong số họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường.

Mặc dù khuôn mặt của người phụ nữ này khá đẹp, nhưng đáng tiếc là lại không có đầu óc.

Cô ta nhất định là một kẻ chỉ cần tiên chứ không cần mạng sống.

Cho dù là ông già thối tha kia có chút tiền thì cũng không đáng để cô ta hy sinh mạng sống của mình như vậy.

Lúc này, trong mắt họ, hành động của Diệp Hân Nguy tương đương với việc chết vì tiên.

Nhưng điều họ không biết là lần này Diệp Hân Nguy bất chấp sống chết, chấp nhận rủi ro rất lớn, không chỉ vì tiên.

Mà cô ta còn có một mục đích khác quan trọng hơn.

Đêm qua, cô đã bị Quan Triều Viễn giày vò suốt cả một đêm.

Kết quả là hôm nay tinh thần của Tô Lam rất uể oải, cô như đang đi trên mây và cảm thấy cơ thể khỏe mạnh của mình giống như sắp bị hư hỏng hết rồi.

Thậm chí ngày hôm nay, khi cuộc họp tổng kết được tổ chức, cô đã không tập trung, dáng vẻ của cô rất uể oải và chán nản.

Tiếng báo cáo của đồng nghiệp vang lên bên tai cô giống như lời ru ngủ Vậy.

Lúc nào nó cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà đưa cô vào giấc ngủ.

Sau khi cuộc họp tổng kết kéo dài được nửa tiếng thì Tô Lam đã ngáp đến lần thứ mười rồi.

Cuối cùng mí mắt không chịu được nữa, hai mắt cô tối sầm lại và chìm vào giấc ngủ say.

“Tô Lam, Tô Lam!”

Ẩm thanh giòn tan vang lên bên tai Tô Lam giống như một tiếng sấm động trời.

Cô sợ đến mức cả người run lên và suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

Khi tỉnh táo lại, cô nhìn bốn phía và phát hiện những đồng nghiệp xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Và người vừa rồi gọi cô không phải ai khác mà chính là người chủ trì cuộc họp tổng kết này.

Lúc này, anh ấy đang nhíu mày nhìn Tô Lam: “Tô Lam, cô không sao chứ?”

Tô Lam chỉ cảm thấy mặt mình đang nóng lên..

Cô ấy nhìn Phương Trí Thành với vẻ chột dạ và bắt đầu nói dối: “Tôi không sao, vừa rồi tôi không có ngủ, tôi chỉ là nhắm mắt lại suy nghĩ vấn đề mà thôi…”

Tuy nói vậy nhưng dưới đáy lòng mình, Tô Lam đã thầm mắng Quan Triều Viễn hàng trăm lần rồi.

Nếu không phải là cái người kia cứ đòi hỏi không có giới hạn như vậy thì cô đã không gặp phải chuyện rất đáng xấu hổ như vậy vào ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện