Chương 4901

“Ôi trời! Thật là đáng sợ quá!”

“Chứ còn gì nữa. Cái lần đó tôi tình cờ đang phục vụ ở bên ngoài và tôi nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết ở bên trong. Thật sự là quá khủng khiếp.”

“Nhưng vấn đề là danh tiếng của ông ta đã tệ như vậy thì tại sao vẫn có người có thể đồng ý đi phục vụ ông ta chứ?”

“Vậy thì cô cũng không biết rồi. Ông già đó là một người rất giàu có từ nơi khác đến thành phố Ninh Lâm của chúng ta.”

“Nghe nói ông ta tình cờ có trong tay năm tỷ đô và còn có quan hệ với các gia đình có quyền lực ở thủ đô cho nên mẹ Hương cũng không dám xúc phạm ông ta.”

“Lần trước người phụ nữ kia gặp chuyện không may, ông ta đã bồi thường cho một tỷ năm trăm nghìn, thật sự là một tỷ năm trăm nghìn đấy. Đúng là quá nhiều tiền mà”

“Vậy chúng ta phải đi xem người phụ nữ nào cần tiên mà không cần mạng mới được.”

Diệp Hân Nguy nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ, cô ta ghi nhớ lại vào trong đầu.

Đôi mắt cô ta lộ ra vẻ rất nghiêm †úc, và những lời mà người phục vụ nói vừa rồi vẫn còn văng vắng bên tai cô ta: Tôi nghe nói rằng ông già đó là một người rất giàu có từ nơi khác đến thành phố Ninh Lâm, và ông ta còn có quan hệ với các gia đình có quyền lực ở thủ đô nữa.

Diệp Hân Nguy ngẩng đầu lên và nhìn về phía mẹ Hương.

Chỉ thấy mẹ Hương đã đứng ở cửa rất lâu, nhưng vẫn không có ai tình nguyện mà đứng ra nhận việc.

Vì vậy, bà ta ngay lập tức giận dữ đến mức mắng rất to: “Tất cả các người nghĩ bản thân mình là cái thứ gì vậy chứ? Còn không phải là bởi vì xúc phạm người khác nên mới bị bán đến đây sao?”

“Các người phải phục vụ bất cứ loại khách nào. Các người cho rằng bản thân có tư cách để chọn lựa ở chỗ này sao?”

“Hôm nay các người nên tự giác đứng ra làm việc này. Chứ nếu để tôi chọn ra một người thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Vì quá phẫn nộ, mẹ Hương đã châm một điếu thuốc một cách bực bội.

Bà ta hít một hơi thật sâu: “Từ giờ trở đi, các người còn có hai phút đồng hồ để suy nghĩ. Ngày hôm nay nhất định phải có một người chủ động đứng lên đón tiếp ông ta và còn phải làm cho ông ta cảm thấy vui vẻ mà đi về. Nếu không thì không ai trong số các người sẽ có một cuộc sống tốt đẹp Ai”

đâu.

Sắc mắc của nhóm người phụ nữ bị đe dọa trở nên tái nhợt và mỗi người đều đang run rẩy.

Đột nhiên ở cách đó không xa, có một giọng nói khác vang lên: “Nếu bọn họ không ai muốn đi thì để tôi đi cho.”

Mẹ Hương sửng sốt khi nghe thấy giọng nói này.

Bà ta quay đầu lại thì phát hiện ra đó là người phụ nữ mà Tô Duy Nam đã đưa đến đây trước đó không lâu.

Thật ra, khuôn mặt của người phụ nữ này đẹp hơn rất nhiều so với những người phụ nữ bình thường đang đứng trước mặt bà ta.

Loại cấp bậc như cô ta nếu như tự mình nghĩ cách thì cũng không phải là không thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng đáng tiếc là người mà cô ta xúc phạm lại là Tô Duy Nam.

“Cô nói là cô muốn đi đúng không?”

Mẹ Hương nhướng mày, bà ta không biết người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì.

“Mẹ Hương, bà yên tâm đi. Tôi chỉ là không muốn bị ném vào căn phòng nhỏ tối đen đó nữa mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện