Chương 4887

Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Tô Duy Nam quay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan, rồi nhẹ nhàng hất cằm về phía đối diện.

Sự ngầm hiểu đối phương của hai người họ dường như sinh ra mà có vậy.

Chỉ cần một hành động của Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan cũng có thể hiểu ngay được ý nghĩa bên trong của nó.

Hai ly sâm panh màu vàng nhạt được bưng tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt căng thẳng của hai người đột nhiên tái đi.

Rượu sâm panh trước mặt rất nồng đặc thuần mỹ, nhưng hai người bọn họ không dám động tay.

Tô Duy Nam khẽ giật khóe miệng, thậm chí anh ta còn chế giêu: “Sao? Lễ nào hai người sợ tôi bỏ độc vào trong rượu à?”

“Yên tâm đi, đối phó với hai người chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến, còn phải dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy sao?”

Câu nói của Tô Duy Nam khiến sắc mặt của ông .John đen lại.

Dù nói như thế nào ông ta cũng đã từng lăn lộn ở mấy bang phái nước ngoài, nhưng sau khi đến nước Bạch Lạc, bị một người nam không ra nam nữ không ra nữ sỉ nhục như thế, ông ta làm sao có thể nuốt được cục tức này!

Ông ta đang định chống tay đứng dậy thì bất chợt bị người phụ nữ áo đen bên cạnh kéo lại. Ông .John dường như rất nghe lời người phụ nữ này, chỉ cần một ánh mắt của cô ta, cũng khiến một người đang tức giận như ông ta phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Người phụ nữ áo đen bưng ly sâm panh trước mặt lên, một hơi uống cạn.

“Cậu Tô hiểu lầm rồi, chúng tôi đương nhiên sẽ không nghĩ như thế, cảm ơn cậu đã chiêu đãi.”

Cho nên nói loại rượu này quả thật rất ngon, nhưng lúc này cô ta làm gì có †âm trạng thưởng thức nữa chứ.

Sau khi đặt ly rượu xuống, cô ta ngẩng đầu lên, nói: “Cậu Tô, tin chắc chúng tôi lần này tới đây, cậu có lẽ đã biết là vì chuyện gì rồi nhỉ!”

Tô Duy Nam không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn chằm chăm người phụ nữ trước mặt.

Ánh mắt anh ta sắc bén như dao, dường như chỉ cần một cái nhìn cũng có thể xuyên thấu được mọi thứ, thấu rõ tâm tư của người khác.

Không biết tại sao, người phụ nữ áo đen đột nhiên có cảm giác bị Tô Duy Nam nhìn thấu.

Và những lời nói tiếp theo đó của Tô Duy Nam đã chứng thực được suy đoán của cô †a.

“Muốn bàn chuyện làm ăn, thì phải tỏ chút thành ý và thái độ của cổ”.

“Cô này, cô muốn bàn điều kiện với tôi, nhưng cả bộ mặt thật của mình cũng không dám cho người ta nhìn thấy, lẽ nào đây chính là thành ý của cô sao?”

Lời nói của Tô Duy Nam như đánh †rúng chân đau của người phụ nữ. Cô ta dường như vô thức đưa tay lên đỡ chiếc khẩu trang trên mặt mình.

Cô ta không những không có ý định tháo nó xuống, ngược lại còn ôm chặt lấy mặt cô ta hơn.

Nhìn thấy hành động đó của cô ta, trong lòng Tô Duy Nam càng thêm chắc chắn. Anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt, nói rõ từng câu từng chữ: “Hay là nói khuôn mặt của cô, bởi vì cô đã từng làm chuyện xấu gì nên phải trả giá, khiến bây giờ cô không có cách nào nhìn mặt người khác, cho nên mới nghĩ mọi cách che giấu nó?”

Người phụ nữ chỉ cảm thấy kinh ngạc. Cô ta dường như không dám tin nhìn Tô Duy Nam, bất giác siết chặt lấy cổ áo của mình. Lẽ nào anh ta đã biết thân phận thật sự của cô ta rồi sao?

“Tôi nói đúng không? Liễu Thanh Vân!”

Liêu Thanh Vân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện