Chương 4886

Xuất hiện trước mặt cô ta là hai bóng người một cao một thấp. Dáng người cao lớn vạm vỡ đó chính là cha của Bảo Anh, ông .John. Còn người đứng cạnh ông .John là một người phụ nữ có vóc người khá gây cao khoảng một mét sáu lăm.

Chỉ là, cách ăn mặc của người phụ nữ này rất kỳ quái, có vẻ khác người thường.

Cô ấy đang mặc một bộ quần áo thể thao màu đen rất rộng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, và ngay cả chiếc khẩu trang cũng màu đen.

Một cặp kính râm lớn cũng che đi đôi mắt duy nhất để lộ ra ngoài của cô ta.

Nếu không nhờ điểm đặc biệt trên người cô ta, thì rất khó nhận ra cô ta là phụ nữ.

Mộ Mãn Loan đã nhìn thấy ông John, giọng nói của ông ta cũng không giống với giọng nói trên điện thoại. Cho nên người khi nãy gọi điện cho Tô Duy Nam chính là người phụ nữ áo đen quái dị đang đứng trước mặt này sao?

“Cô Mộ, lẽ nào không mời tôi vào trong sao?”

Khi người phụ nữ cất giọng, giọng nói trâm khàn thô kệch của cô ta giống như viên đá cọ vào mặt thủy tinh, khiến người nghe chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mộ Mãn Loan thu lại ánh mắt kinh ngạc từ trên người cô ta, trên môi nở nụ cười xã giao: “Người đến đều là khách, mời vào.”

Người phụ nữ áo đen và .John một †rước một sau bước vào phòng khách.

Khi họ nhìn thấy Tô Duy Nam đang ngồi trên ghế sô pha, một biểu hiện kinh hãi không thể kiểm chế hiện lên trong mắt người phụ nữ.

Bộ dạng đắc ý vui mừng khi còn ở ngoài cửa cùng Mộ Mẫn Loan bốn mắt nhìn nhau khi nấy cũng đã hoàn toàn biến mất.

Không biết tại sao, trên người người đàn ông trước mặt này lại toát ra một cảm giác nặng nề áp lực đến cùng cực.

Ngay cả khi anh ta đang ngồi bất động trên ghế sô pha, cũng vẫn cho người ta cảm nhận được cái cảm giác bị đè nén đó.

Người phụ nữ áo đen vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Trước khi bước vào đây, cô ta đã nghĩ đến cảnh tượng này trong đầu hàng ngàn hàng vạn lần rồi.

Vốn dĩ trong đầu cô ta nghĩ sẽ đi vào đây một cách hiên ngang, sau đó ngồi xuống trước mặt Tô Duy Nam, ra sức áp chế đối thủ với ưu thế áp đảo tuyệt đối.

Bằng cách này, có lẽ cuộc đàm phán của họ có thể thành công hơn một chút.

Nhưng suy nghĩ này đã hoàn toàn sụp đổ khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ của Tô Duy Nam.

Người đàn ông này tuy bề ngoài vô cùng tuấn tú xán lạn, nhưng hơi thở của sự nguy hiểm toát ra xung quanh anh ta cũng tuyệt đối không thể xem thường được.

Chỉ thấy người phụ nữ áo đen và John đứng cứng ngắc một chỗ, giống như không biết nên ngồi vào đâu mới được.

Ngược lại, Tô Duy Nam thay đổi vẻ thờ ơ thường ngày, không ngờ trên mặt lại xuất hiện một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Không phải nói có chuyện cần bàn với tôi sao? Lế nào các người định đứng mãi như thế à?”

“Hay là nói các người cảm thấy đứng như thế đủ khiến tôi thấy áp lực?”

Câu này của Tô Duy Nam khiến mặt họ nóng bừng.

Người phụ nữ mặc đồ đen cũng mau chóng định thần lại.

Cô ta quay sang nhìn .John bên cạnh, rồi đi tới ghế sô pha ngồi đối diện với Tô Duy Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện