“ Lão sư Đường… Đường nguyệt, có phải cô lại thiên vị cấp cho Mạc Phàm thứ gì đó nữa hay không vậy? Tại sao Mạc Phàm hắn có thể biến thái tới như vậy?”
Hứa Chiêu Đình không nhịn được đặt câu hỏi.
Lần này, con cưng Lôi hệ Hứa Chiêu Đình hoàn toàn phục rồi.
Nửa năm trước, Hứa Chiêu Đình hắn mới có thể nắm giữ được kỹ năng Lôi hệ cấp 2. Hắn còn tưởng mình kéo gần khoảng cách với Mạc Phàm không ít, ai ngờ được cái thằng Mạc Phàm này tu luyện không khác gì ngồi trên hỏa tiễn vậy. Mẹ nó chứ, mình mới học xong cấp 2 thì hắn đã học xong cấp 3 rồi. Nếu như lão sư Đường Nguyệt không thiên vị cho hắn thì Hứa Chiêu Đình làm sao tin được cái thằng Mạc Phàm kia lại tu luyện nhanh tới như vậy được.
“ Không có. Tất cả đều tự mình hắn tu luyện mà ra.”
Đường Nguyệt lắc đầu.
Đường Nguyệt là người duy nhất biết Mạc Phàm hắn có Tinh trần ma khí. Nàng có thể đại khái đoán được tốc độ tu luyện của Mạc Phàm so với người khác là nhanh hơn rất là nhiều, nhưng chuyện hắn nắm giữ được Hỏa Tư – cấp 3 thì nàng tuyệt nhiên không có nghĩ tới.
Đối thủ một mất một còn của Mạc Phàm hắn – Mục Bạch thì vào lúc này khuôn mặt của hắn liền đen lại.
Không hiểu tại sao, hắn có cảm giác như bị Mạc Phàm đạp cho 1 cái vậy. Ngọn lửa từ kỹ năng Hỏa Tư Cấp 3 kia giống như muốn xông tới lấy mạng chó của hắn vậy!
“ Trác Vân… đại ca Trác Vân….”
Mục Hạ ngồi ở chỗ đó, sắc mặt liền căng cứng hết cỡ.
Còn Mục Trác Vân thì ngực phập phồng liên hồi. Khuôn mặt tràn đầy tức giận, nhưng sự kinh ngạc thì càng nhiều hơn nữa!
“ Ta quả thật đánh giá hắn quá thấp!”
Cuối cùng, Mục Trác Vân phải phun ra một câu như vậy.
Mục Hạ không khỏi nhìn sang bên vị trí Mạc Gia Hưng đang ngồi.
Cái gã tài xế ngu ngơ, khờ khạo này có lẽ thật sự trở mình. Hắn táng gia bại sản để cho Mạc Phàm có thể vào học trong trường ma pháp học viện, để cho cái thằng tiểu tử này trở thành thiên tài???
Hỏa Tư cấp 3 đấy! Vũ Ngang hắn đã phải ăn bao nhiêu tư chất nguyên mới có thể tu luyện tới Băng Mạn cấp 3 đấy!!!
……..
Quan khách trên khán đài hầu hết đều mở to mắt lên mà nhìn. Bọn họ kinh ngạc mãi không thôi!
Trong sân đấu, cái khí thế băng tuyết điên cuồng bay múa đầy trời dần dần phai nhạt xuống. Vào lúc này, mọi người dần dần thấy rõ được thân ảnh Mạc Phàm đang đứng ngạo nghễ giữa sân.
Đối thủ của Mạc Phàm, Vũ Ngang sau khi kêu gọi ra Băng Ai Chi Thuẫn thì cái tấm thuẫn kia vào lúc này đã biến thành một điểm băng tinh rơi trên mặt đất. Mà cái Băng Ai vốn bảo vệ Vũ Ngang kia thì bị đánh bay xa tới 4-5 m. Dù Vũ Ngang có mặc bộ đồ vương tử màu trắng kia thì bộ đồ này cũng bị oanh tạc đến nỗi biến dạng hoàn toàn. Cả người hắn chật vật té trên mặt đất. Hắn bây giờ làm gì còn cái khí phách của nhân vật chính trong buổi tiệc ngày hôm nay nữa.
Băng Tuyết rốt cuộc cũng biến mất. Mạc Phàm chờ đợi thân thể ấm lên rồi bước về phía Vũ Ngang vừa ngã xuống.
Mẹ kiếp, ngươi tưởng rằng trên đời này chỉ có mình ngươi nắm giữ kỹ năng cấp 3 thôi à??
Còn giả bộ hoành tráng này, ta nổ chết ngươi!
“ Hay lắm, ha ha, hay lắm. Thật sự rất tuyệt đấy!”
Vũ Ngang đang còn chật vật té trên mặt đất đột nhiên đứng dậy.
Mạc Phàm hắn cũng không ngờ cái thằng này vẫn còn tỉnh táo.
Theo lý thuyết khi Băng lá chắn ngăn chặn phần lớn Hỏa Tư – Bạo Liệt thì dư chấn của vụ nổ tung ầm ầm cũng không thể nào ngăn chặn được. Cỗ dư lực mạnh mẽ này đủ để làm Vũ Ngang hắn hôn mê…
“ Không thể nào, Hỏa Tư cấp 3 còn không thể đánh bại được Vũ Ngang hắn???”
“ Hắn thân thể làm bằng sắt sao??”
Lúc này, Mục Trác Vân liền hừ lạnh một tiếng. Trong lòng thầm mắng: May mắn là ta có chuẩn bị cho Vũ Ngang một cái áo giáp ma cụ. Nếu không bây giờ cũng bị cái thằng tiểu tử ẩn dấu sâu vô cùng này đánh bại rồi.
Thiếu chút nữa thì, Mạc Phàm hắn trong trận quyết đấu này thắng lợi. Hỏa Tư – Bạo Liệt mạnh mẽ như vậy, ở cấp bậc này đa phần không ai có thể chống cự lại nó được. Đáng tiếc mọi người không nghĩ tới lão Mục Trác Vân lại có thể cáo già xảo quyệt tới như vậy!
“ Giày ma cụ, Thuẫn ma cụ, lại còn có một cái áo giáp ma cụ quý giá đến cực điểm kia nữa. Ngươi không cần phải xa xỉ tới như vậy chứ!!”
Vị nam tử họ Chu không nhịn được kêu lên.
Chu hiệu trưởng và Đặng Khải thấy vậy cũng ngây dại.
Áo giáp ma cụ cũng là một ma cụ phòng ngự. Giá trị của nó lớn hơn nhiều so với thuẫn ma cụ. Tầm ngăn cản của Thuẫn ma cụ rất là hạn hẹp. Hơn nữa một vài kỹ năng thì Thuẫn ma cụ cũng không thể nào ngăn cản được. Mà áo giáp ma cụ thì ngoại trừ kỹ năng công kích vào tinh thần ra thì nó hầu như có thể ngăn cản được tất cả các đòn tấn công. Hơn nữa nó còn dễ dàng mặc lên người. Tầm ngăn cản thì ngăn cản được 3600 công kích của đối phương.
“ Ha ha, quên nói với mọi người. Đây là quà sinh nhật của ta dành tặng cho con trai ta nhân dịp sinh nhật 18 tuổi của nó. Ta tặng cho hắn một cái áo giáp Băng tằm để phòng ngừa tiểu nhân đánh lén.”
Mục Trác Vân vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi nói với quan khách.
“ Có lầm không vậy, thế thì quyết đấu làm cái gì nữa. Toàn thân là ma cụ. Nếu có bản lĩnh thì cởi tất cả ma cụ ra rồi quyết đấu xem, quá vô sỉ!”
Rốt cuộc Chu Mẫn tức giận quá, không nhịn được nói ra.
Hứa Chiêu Đình, Vương Tam Bàn, mấy người khác cũng đồng dạng tức giận bất bình.
Nếu như không có ma cụ, thì cái thằng Vũ Ngang kia đã bị Mạc Phàm hắn đánh cho không ra hình người từ lâu rồi. Hỏa Tư cấp 3 chính là một kỹ năng để dạy dỗ người khác mà!
“ Bối cảnh cũng là một loại thực lực.”
Mục Trác Vân căn bản không hoang mang, bình tĩnh giải thích.
Mục Trác Vân hắn lười đôi co cùng mấy đứa học sinh thấp kém kia. Mục Thị của hắn có nhiều tài nguyên như vậy, những đệ tử nghèo nho nhỏ như các ngươi mà cũng đòi vọng tưởng đấu lại gia tộc của hắn hay sao???
“ Đáng tiếc…. quá đáng tiếc. Tên học sinh Mạc Phàm này quả thực rất là xuất sắc. Kết quả vẫn là thua vì ma cụ.”
Dương Tác Hà than thở nói.
Ở đây cũng có rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc cho Mạc Phàm.
Ngày hôm này hắn phơi bày ra Hỏa Tư cấp 3 thật sự cũng đủ cười ngạo tất cả bạn học cùng trang lứa ở Bắc Thành rồi. Rất nhiều đệ tử thế gia cũng sẽ bị đè bẹp dưới chân hắn. Nhưng mà quyết đấu chính là quyết đấu. Thua chính là thua. Đúng như Mục Trác Vân nói. Bối cảnh cũng là một loại thực lực. Đạo lý này rất nhiều người sau này ra xã hội mới hiểu.
“ Ngươi quả thật nhận được một người cha tốt!”
Mạc Phàm nhìn Vũ Ngang phủi đống bụi trên áo giáp Băng Tằm, trong hốc mắt hắn liền bùng cháy lên một tia phẫn nộ.
Nào là giày ma cụ, nào là Thuẫn ma cụ, giờ lại còn thêm một cái áo giáp ma cụ nữa. Hoàn toàn không chừa đường sống cho người ta!!
Hắn nhìn Vũ Ngang cười như điên mà cảm thấy chán ghét tới cực điểm.
“ Nói thật, người rất giỏi. Ta còn tưởng người chỉ là một thằng hề có ý định lừa bịp thiên hạ. Thì ra ngươi cố tình ẩn giấu tu vi rồi nhân cơ hội này Nhất Minh Kinh Thiên (*). Đáng tiếc người chỉ còn cách có chút xíu, còn cách chút xíu nữa, ha ha ha!!”
Vũ Ngang cười lớn, không thèm để ý tới chuyện Mạc Phàm hắn muốn sử dụng Hỏa Tư Bạo Liệt thêm một lần nữa.
Nhất Minh Kinh Thiên: Lúc bình thường thì không có gì nổi trội, nhưng khi làm gì đó thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Đứng ở trong sân đấu, Đặng Khải hắn lòng tràn đầy bi thương, mà cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Rốt cuộc hắn nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở Mạc Phàm:
“ Mạc Phàm!! Bỏ đi! Áo giáp Băng Tằm là áo giáp chuyên khắc chế kỹ năng thuộc Hỏa hệ. Hỏa Tư – Bạo Liệt của ngươi sợ rằng không thể nào đả thương được Vũ Ngang.”
“ Đặng Khải nói không sai. Băng Mạn của ta sẽ biến người thành một khối tượng đá. Khi tuyết tan ra người sẽ rất khó khăn đứng dậy đấy. Bây giờ ngươi tới trước nghĩa phụ ta dập đầu, ta sẽ niệm tình ngươi là một đối thủ không tệ mà tha cho ngươi.”
Vũ Ngang đứng ở nơi đó nói. Hắn mặc áo giáp Băng Tằm không khác gì một vị thần từ trên trời nhìn xuống con kiến Mạc Phàm vậy.
Ánh mắt của Vũ Ngang cao ngạo làm người ta phát ghét.
Lão cáo già Mục Trác Vân kia cười, làm cho hắn tức giận tới cực điểm.
Bối cảnh cũng là một loại thực lực??
Mạc Phàm hắn cũng muốn cười, nhưng bây giờ hắn cười không nổi.
Hắn nhìn quan khách xung quanh, nhìn những nhân vật có uy tín trong Bắc Thành đang ngồi, phảng phất tất cả mọi người ở đây đều đồng ý lời nói này của lão Mục Trác Vân hắn. Bọn họ mang theo sự đồng tình với lời nói của lão mà nhìn hắn.