Cổ Bàn lại nói: “Thật ra mục tiêu từ đầu của hai người cũng chỉ có một, đó là đánh bại đối phương, nếu chủ nhân bút Đại Đạo đánh bại ngươi, thì ông ta có thể khôi phục toàn bộ thực lực, chỉ cần ông ta khôi phục thực lực thì những ‘Thần’ ở nơi này hoàn toàn không thể làm gì ông ta… Còn ngươi, nếu ngươi đánh bại ông ta thì ngươi sẽ không bị ràng buộc nữa, có thể gọi người nhà giúp đỡ, đúng không?”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, thấy đối phương phân tích mọi chuyện một cách rõ ràng như thế, thật ra hắn cũng không thấy bất ngờ, vì từ đầu hắn đã biết đối phương không đơn giản, sở dĩ đắc tội chủ nhân bút Đại Đạo và hắn cũng chỉ vì tự vệ mà thôi.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Cổ Bàn lại tiếp tục: “Chúng ta có thể ra điều kiện”.
Diệp Quân cười hỏi: “Điều kiện gì?”
Cổ Bàn nói: “Ta có thể hợp tác với ngươi”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.
Cổ Bàn tiếp tục: “Ta cũng không muốn ép buộc, đều phải xem lựa chọn của ngươi”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía bóng tối xa xa: “Mục đích của ngươi là gì?”
Cổ Bàn đáp: “Bản thể có thể ra ngoài”.
Diệp Quân nói: “Không đúng”.
Cổ Bàn nhíu mày.
Diệp Quân tiếp tục: “Chắc chắn mục đích của ngươi cũng là món thần khí đó”.
Cổ Bàn bật cười: “Ngươi sai rồi”.
Diệp Quân nhìn chằm Cổ Bàn, không nói một lời.
Cổ Bàn tiếp tục: “Dù ngươi đưa thần khí đó cho ta, ta cũng cảm thấy đó là một tai hoạ ngút trời, ta không thể ngăn cản những Thần kia, hơn nữa những thế lực và vô số cao thủ ở điểm giao Hư Chân đều ao ước có được nó… Có thể nói khi ta lấy được thần vật, thì ngày đó cũng là ngày giỗ của ta”.
Diệp Quân cau mày.
Cổ Bàn nói tiếp: “Ta chỉ lấy những gì ta có thể lấy thôi”.
Diệp Quân đáp: “Được, nhưng ta hơi tò mò, tại sao ngươi lại chọn ta? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi và chủ nhân bút Đại Đạo có mâu thuẫn?”
Cổ Bàn đáp: “Ta chướng mắt ông ta, lý do này có được không?”
Diệp Quân cười đáp: “Được”.
Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối: “Cao thủ bí ẩn trong mộ kia, cả cao thủ gặp trên đường muốn cho ngươi đạo khí… Những kẻ được gọi là ‘Thần’ này đều có khát vọng sống mãnh liệt, nhưng chuyện này rất bình thường, sống càng lâu lại càng không muốn chết… Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ những ‘Thần’ ở đây đều đã biết đến sự xuất hiện của chúng ta… Bọn họ đang hành động, nếu chúng ta đi đến Cổ Thần Đô lấy được thần khí kia…”
Nói đến đây, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Thời khắc mấu chốt, ta giúp ngươi một chuyện, sau này ngươi cũng phải giúp ta một chuyện… Được chứ?”
Diệp Quân đáp: “Không thành vấn đề”.
Cổ Bàn gật đầu, không nói gì thêm.
Diệp Quân lại nói: “Khi nói ngươi nói muốn giết cả nhà ta là đang thăm dò đúng không?”
Cổ Bàn gật đầu.
Diệp Quân im lặng nhìn chằm chằm gã.
Cổ Bàn nhẹ giọng nói: “Ta muốn hợp tác với ngươi thì đương nhiên phải xem lá bài tẩy thật sự của ngươi… Mà khi nãy chủ nhân bút Đại Đạo rất sợ, vẻ sợ hãi đó của ông ta không phải giả vợ… Hơn nữa trong khoảnh khắc nào đó, ta chợt có cảm giác ta thật sự đã biến mất khỏi thế gian này”.
Nói đến đây, gã dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục: “Dù người nhà ngươi không xuất hiện ở nơi này, nhưng cũng có thể xuất hiện ở nơi khác… Đương nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là chắc chắn ta không thể động đến người nhà của ngươi…”
Diệp Quân gật đầu, đây mới là nguyên nhân chính để đối phương hợp tác với hắn.
Nét mặt Cổ Bàn hơi phức tạp, vào khoảnh khắc khi gã cảm nhận mình biến mất, gã biết cả chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân trước mắt đều là người mà gã không thể gây hấn…
Nếu đánh không lại thì hợp tác thôi!
Con người sống trên đời, có lúc vẫn phải biết điều một chút thì tốt hơn!
Danh sách chương