*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tâm Hạ

Đêm đã khuya, mọi người đã ngủ. Trên sân thượng của tòa nhà dạy học, Mạc Phàm lại trèo lên trên đây Minh tu như cũ.

Thật ra, hệ triệu hoán Minh tu là một quá trình nuôi nấng vô tận. Hay nói chính xác hơn, đây chính là quá trình chuyển toàn bộ ma năng của Tinh trần hệ Triệu hoán làm thức ăn nuôi dưỡng cho Thú triệu hoán. Thú triệu hoán thông qua việc hấp thu ma năng nhằm phát triển thực lực của nó lên rất là nhiều.

Hiện tại, tốc độ khôi phục ma năng của Mạc Phàm khá là nhanh. Tiểu cá chạch trụy giúp cho tốc độ tu luyện của hắn tăng lên gấp 2 lần. Đồng nghĩa với việc tốc độ khôi phục ma năng của hắn cũng tăng lên gấp 2 lần.

Mà Mạc Phàm đã đạt tới cấp 3 Tinh trần hệ triệu hoán rồi. Cho nên ma năng hắn cung cấp cho U Lang Thú cũng không phải là ít.

Hai người Mạc Phàm ở trong trường cũng được một thời gian dài rồi. Mỗi ngày, Mạc Phàm đều dùng tất cả ma năng hệ Triệu hoán để nuôi nấng U Lang Thú. Thế nhưng, hắn cũng không phát hiện thấy U Lang Thú của hắn có biến hóa gì rõ rệt.

“Ách ô ~~~~~~~~~~~~”

Trong lúc Mạc Phàm đang còn Minh tu, đột nhiên dấu ấn tinh thần tương liên giữa Mạc Phàm và U Lang Thú truyền tới từng tiếng rống của U Lang Thú.

Tiếng rống này giống như kiểu khiêu khích vậy!

” Nó hình như đang chiến đấu?”

Mạc Phàm có chút kinh ngạc nói.

Thật ra, thú triệu hoán cũng không thể nào tồn tại mãi trong thế giới của Mạc Phàm được. Mà hầu hết thời gian, nó sống ở thứ nguyên thú triệu hoán. Thật ra cuộc sống ở cái vị diện thú triệu hoán này chính là một trận chiến sinh tồn khổng lồ.

Nhìn qua, vị diện này có vẻ là một vùng đất vô cùng cằn cỗi. Mỗi sinh vật ở đây đều phải cố gắng sống sót, sinh tồn. Bọn nó không ngừng chém giết lẫn nhau. Rất nhiều lần Mạc Phàm triệu hoán U Lang Thú ra thì thấy trên người của nó xuất hiện rất nhiều vết thương….

Nhiều lần như vậy, khiến cho Mạc Phàm có thêm một nhận thức mới đối với thú triệu hoán.

Ngày trước, Mạc Phàm cứ nghĩ rằng thú triệu hoán sẽ ở trong vị diện thú triệu hoán chờ hắn triệu hoán ra. Chỉ cần hắn triệu hoán, chắc chắn bọn nó sẽ xuất hiện và toàn lực xuất chiến.

Thực ra thì tất cả thú triệu hoán đều có cuộc sống của riêng mình ở trong cái thế giới thú triệu hoán kia. Bọn nó đạt thành hiệp nghị với các Ma Pháp Sư. Nguyên nhân là vì các Ma Pháp Sư có thể cung cấp ma năng giúp cho bọn nó phát triển nhanh hơn. Cũng vì điều này, cho nên mỗi khi Ma pháp sư triệu hoán bọn nó tới. Bọn nó sẽ chiến đấu cho Ma Pháp Sư.

Mạc Phàm toàn tâm tu luyện hệ Triệu hoán cũng được nhiều tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, Con U Lang Thú của hắn cũng đã chiến đấu trên dưới 10 lần rồi. Hầu như mỗi khi thương thế U Lang Thú phục hồi được một chút. Nó lại bắt đầu đi tìm những sinh vật khác đánh nhau.

Nói thật, Mạc Phàm cũng rất là lo lắng về chuyện này. Chẳng hạn như vào một ngày đẹp trời nào đó, lão bằng hữu của hắn đột nhiên chết trong vị diện triệu hoán thú. Tới lúc đó, Mạc Phàm lại phải tạo ra một cái dấu ấn tinh thần mới với một con U Lang Thú mới… Làm như thế này, quả thật hắn rất là tiêu hao tinh thần. Hơn nữa, hắn đã mất công tiêu hao một lượng lớn ma năng trong một thời gian dài để nuôi nấng con U Lang Thú này phát triển. Nó mà chết đi chẳng phải tất cả công sức của hắn đi tong hết hay sao.

Thú triệu hoán chiến đấu trong vị diện của nó. Ma pháp sư cũng không thể nào giúp đỡ cho nó được. Điều mà họ có thể làm trong lúc thú triệu hoán của mình đang còn chiến đấu. Đó là bọn họ hảo hảo minh tu. Khi thú triệu hoán chiến đấu xong, bọn họ sẽ có đủ ma năng để cung cấp cho bọn nó ngay lập tức. Những ma năng này đối với thú triệu hoán mà nói, nó không chỉ là thức ăn, mà còn giúp cho vết thương của bọn nó nhanh lành hơn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng trận chiến của U Lang Thú cũng kết thúc.

Lúc này, dấu ấn tinh thần của nó vô cùng yếu ớt. Vì vậy, Mạc Phàm có thể đoán ra được con U Lang Thú của hắn lúc này đang rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu!

” Ta ngất! Người mà cũng có lúc sắp chết à.”

Mạc Phàm giật mình.

Không ngờ nó lại nghiện chiến đấu tới như vậy. Nó đã được hắn bao ăn cho rồi. Tại sao nó không tìm một nơi an toàn làm một con Mĩ Lang Giấy yên ổn có phải tốt hơn không!!

Mạc Phàm cũng không dám suy nghĩ quá nhiều. Hắn vội vội vàng vàng vận chuyển ma năng của mình thông qua dấu ấn tinh thần sang cho U Lang Thú. Hắn chỉ mong những ma năng này có thể giúp con U Lang Thú đang cận kề bờ vực tử vong kia kéo ngược trở lại.

Ma năng hệ Triệu hoán có hình mặt trăng trôi nổi giữa không trung chỉ trong thoáng chốc liền tiêu hao sạch sẽ, gần như không còn lại chút gì. Cũng may, hơi thở con U Lang Thú rốt cục cũng có chút tăng trở lại. Điều này khiến cho Mạc Phàm nhẹ nhõm, an tâm hơn.

” Ta sẽ triệu hoán người ra đây. Sau đó dẫn người tới phòng cứu thương của trường học. Ở đó có lão sư hệ Chữa trị. Bọn họ có thể giúp ngươi chữa trị vết thương.”

Mạc Phàm câu thông, nói với U Lang Thú.

Mạc Phàm có thể khẳng định chắc chắn một điều rằng U Lang Thú của hắn bị trọng thương rất nặng. Có lẽ đây là một vết thương khá là nghiêm trọng… Nếu như không kịp thời chữa trị, rất có thể nó sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Mạc Phàm cũng muốn nối liền 7 viên hạt sao hệ Triệu hoán thêm một lần nữa.Thế nhưng từ dấu ấn tinh thần truyền tới sự phản đối của U Lang Thú.

” Lang huynh đệ của ta ơi! Người muốn vết thương của mình khép miệng lại thì nó cũng cần thời gian dài lắm. Nếu như trong lúc vết thương của người còn chưa lành, người lại gặp phải sinh vật có thù địch với người. Tới lúc đó, người chết là cái chắc.”

Mạc Phàm lo lắng nói.

Một lúc sau, từ dấu ấn tinh thần truyền tới một tin tức của U Lang Thú. Nó bảo rằng nó đang trốn ở một nơi rất là an toàn….

Mạc Phàm nghe thấy vậy dở khóc dở cười.

Tại sao hắn lại tìm thấy một con U Lang Thú vừa kiêu ngạo, vừa nhõng nhẽo tới như vậy được cơ chứ. Nó sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn ngang bướng, ngồi chờ vết thương tự lành??

Suốt cả một đêm, Mạc Phàm không ngủ. Hắn ngồi lo lắng, đề phòng cho U Lang Thú. Đến gần sáng, hơi thở của U Lang Thú mới bình thường trở lại.

Mạc Phàm đem ma năng vừa mới khôi phục được một ít chuyển toàn bộ sang cho U Lang Thú. U Lang Thú lúc này đang còn ngáy ” khò khò”, ngủ mê mệt rồi. E rằng tới trận chiến kia nó cũng chưa chắc đã tỉnh lại được…..

” Còn sống là may rồi.”

Mạc Phàm thở dài ra một hơi.

” Xem ra Luyện Thú Chi Huyết không còn hy vọng gì nữa rồi. Cái bộ dạng này của nó thì làm sao có thể chiến đấu được nữa.”

Lần này U Lang Thú bị thương quá nặng. Cho dù có trôi qua một thời gian dài thì nó cũng chưa chắc đã lành vết thương.

Nói như vậy, hắn chỉ có thể buông bỏ trận so tài đấu thú kia thôi.

………………..

Rốt cuộc, ngày chào đón tân sinh viên cũng tới. Ngày này có lẽ là ngày lễ lớn nhất của Thanh giáo khu.

Đám lão sinh đã ở trong trường học đến ngu người kia cũng có thêm một chút thời gian. Bọn họ làm sao có thể để cho cái đám tân sinh viên kia đạt được chuyện tốt trong ngày này được cơ chứ.

Mà đám tân sinh viên kia cũng có không ít sinh viên có thực lực bất phàm, chưa bại lộ ra thực lực cũng đang còn âm thầm chờ đợi ngày này. Đây là một cơ hội tuyệt vời để bọn họ có thể một bước nhảy lên làm tâm điểm của toàn trường.

Có lẽ rất nhiều người ở đây đều là con cưng của từng vùng miền. Thế nhưng khi tiến vào học phủ Minh Châu, bọn họ cũng bị thiên tài nơi đây làm cho chìm ngập về nơi nào cũng không biết nữa.

” Người đã hỏi thăm xong chưa? Bảy tên hệ triệu hoán kia triệu hoán ra thú gì vậy?”

Trong phòng ăn, bốn nam sinh ngồi thành một hàng, đang còn bí mật thảo luận vấn đề quốc gia đại sự.

” Ta cũng có hỏi thăm qua rồi. Cái người tên là Hải Đại Phú có con thú tên là Bạch Khải Chiến Chập. Lực chiến đấu của nó không thua kém gì một con yêu ma cấp trưởng thành. Trịnh Băng Hiểu thì một con Nham Ma Sĩ. Đây là một con thú vừa có tấn công và vừa có phòng ngự khá là cao. Ngoài ra còn có một con Thực Cốt Yêu…”

Một nam sinh nhìn có vẻ cơ trí nói.

” Thực Cốt Yêu?? Con này cũng không phải dễ trêu chọc à nha!!”

Một người trong đó kinh hô lên.

” Không dễ chọc cũng phải chọc vào. Dù sao chúng ta vẫn có phương pháp đối phó với nó. Nó cũng không gây ra nhiều phiền toái cho lắm.”

Nam sinh đầu lĩnh nói.

” Còn có một sinh viên hệ triệu hoán, hình như hắn tên là Mạc Phàm thì phải. Ta có hỏi thăm qua. Thế nhưng lại không hỏi ra được thú triệu hoán của hắn là thú gì. Với lại hắn cũng không có ở chung phòng với 6 người kia.”

Nam sinh cơ trí kia lại nói tiếp.

” Cái thằng này có vẻ không được nổi tiếng cho lắm. Kệ nó đi. Chúng ta tìm quả hồng mềm đánh là được rồi. Nếu như chúng ta đánh bại được một con thú triệu hoán hoặc một đội ngũ. Chắc chắn nhà trường sẽ có giải thưởng lớn dành cho chúng ta.”

” Đúng vậy! Chứ không chúng ta đâu cần phải hao tốn sức lực đi tìm hiểu tình hình đối thủ làm gì.”

” Phần thưởng….Lý Tuấn Nguy ta không có để vào trong mắt. Cái thằng tiểu tử Lôi Hệ kia lại dám tranh giành Tần Tiểu Miêu với ta. Hừ…”

” A Luật Lý Tuấn Nguy! Nhà người suốt ngày chỉ thích mỹ nữ nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, biết điều một chút mà thôi. Cái loại này ta thèm vào. Như ta đây này. Ta thích Mục Nô Kiều….”

” Ta ngất! Mục Nô Kiều. Cô nương này, ai mà không thích cơ chứ. Ngày đó nhập học, không biết có bao nhiêu thằng khi nhìn thấy nàng đã phải chảy máu mũi rồi??

” Đúng vậy. Nàng quả thực chính là một nữ thần tối cao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện