Tôi xin rút lại lời ban nãy đã nói.
Cô hồ ly rớt liêm sỉ này… không ngọt ngào tý nào!! “Ối, trần đời mới biết đồ ăn nhân loại ngon cỡ này! Diệp Chỉ Bạch! Thử cái món trứng chiên trứng đi! Ngon cực kỳ!”
“Không phải trứng chiên trứng… là trứng chiên bình thường thôi…”
Đôi tay Diệp Chỉ Bạch run rẩy khi đang cầm đôi đũa xịn xò được làm từ nguyên liệu đắt tiền gì đó cô không biết.
Đưa mắt nhìn phía đối diện, cô không biết phải nói gì.
Bữa sáng thịnh soạn cỡ này… Diệp Chỉ Bạch cũng chỉ ăn được vài miếng.
Nhưng Quang Ngọc lại đang càn quét bàn đồ ăn như vũ bão!
Tốn chưa đến năm giây để học cách cầm đũa, chiếc đuôi cô ngoe nguẩy dữ dội.
Như một con ma đói, cô hốc những món đồ ăn cô thấy trên bàn, dường như bao tử cô sâu không thấy đáy.
Hốc ác cỡ này thì sao không hốc luôn đồ ăn cho mèo luôn đi!
Nhân tiện thì cô cũng tò mò một điều… là không biết hồi còn trên thiên giới, bà thần này ăn những gì nhỉ.
Nhưng khi hỏi thì câu hồi đáp Diệp Chỉ Bạch nhận được là——không khí.
Và phản ứng của Diệp Chỉ Bạch là…
——Ghê gớm thiệt.
Ít nhất kiếp trước tôi còn có bắp cải mà ăn, bà này chỉ có không khí.
Tội nghiệp…
Thôi thì chúc cô ngon miệng.
Thao tác tay tuy chưa được điêu luyện, Diệp Chỉ Bạch gắp một miếng trứng chiên lên và đưa vào miệng nhai kỹ.
Mắt cô sáng lên!
Và rồi cô vô thức nhận xét món ăn y chang Quang Ngọc.
“Công nhận, kết cấu vừa mềm vừa mịn hòa cùng với hương thơm, độ chín cũng vừa phải…”
Một Diệp Chỉ Bạch thường hay chiên trứng ăn sáng trong kiếp trước cũng không thể không ngạc nhiên trước tài bếp núc của cô em gái mình.
Đúng là món trứng chiên này được làm bằng cả tấm lòng!
Thử thêm vài món nữa, cô phải thừa nhận một điều… đây là những hương vị mà cô chưa từng nếm qua mãi đến khi kiếp này.
Rõ là đôi môi hồng hào nhỏ bé ấy đang tận hưởng thức ăn.
Thế mà lần này… Quang Ngọc ở phía đối diện lại là người không biết nói nên lời.
Bụng no căng, cô hồ ly xoa cằm phát biểu cảm nghĩ.
“Cậu không trông có vẻ cảm thấy đồ ăn ngon nhỉ.”
“Gì?”
“Hà~… thôi quên đi, không tự nhận thức được thì nói chuyện cũng vô nghĩa.”
“Ờ…”
Rồi cô biết phải làm sao, cô có thấy được khuôn mặt của mình đâu.
Chỉ khi nhìn từ góc nhìn của người ngoài, ở đây là Quang Ngọc, mới có thể thấy… cái khuôn mặt u ám, lạnh lẽo dù chóng ăn nhưng cũng trông như đang cố nuốt thứ gì đó dở ẹc. Ai mà biết được nguyên nhân vì sao Mẫu Thần lại tạo ra cái “cục băng di động” thế này chứ.
Sức ăn của Chỉ Bạch cũng yếu đến bất ngờ.
Chỉ sau vài miếng đồ ăn, cô đã cảm thấy no cành hông và không cần ăn gì thêm.
Hừm… đồ ăn ngon thiệt nhưng lại còn thừa. Có lẽ cô nên gói chúng lại trong màng bọc thực phẩm để trưa hâm nóng lại ăn.
Hạ đũa xuống, Diệp Chỉ Bạch để ý đến cô hồ ly ngồi đối diện trong tư thế vắt chéo chân trên ghế trông không hề đàng hoàng!
Nãy vừa mới dặn xong!
Đã thiết kế của cái bàn nó rỗng rồi… lại còn ngồi trong khi mặc bộ váy ngủ, Diệp Chỉ Bạch có thể thấy rõ cô hồ ly này bắt chước cô đến cả cái quần lót!
Huyết áp cô nhảy vọt!
Diệp Chỉ Bạch cố khuyên nhủ nhẹ nhàng.
“Ê… ngồi đàng hoàng lại đi, như tôi nè.”
“Hở?”
Quang Ngọc nhìn Chỉ Bạch ngồi ăn trong tư thế lịch sự hết mức có thể rồi xua tay.
“Thôi thôi~ ta có phải con người các ngươi đâu. Chưa kể, đâu ai thấy được ta ngoài cậu. Thay vào đó sao không ngồi cho thoải mái?”
Bà mà cũng nhận ra tôi thấy bà được sao!
“Tôi bảo… ngồi ngay ngắn vào.”
Diệp Chỉ Bạch lặp lại lời khi nãy nhưng lần này tông giọng lạnh lẽo hơn.
Đuôi Quang Ngọc dựng đứng lên.
Cô từ từ chuyển từ ngạo mạn sang ngoan ngoãn.
Cặp chân bé nhỏ còn vắt chéo hồi nào giờ đã buông thõng xuống.
Hai chân không chạm đất mà chỉ đung đưa trong không trung.
Bĩu môi, Quang Ngọc phàn nàn.
“Thiệt tình… chỉ là con người mà sao ngạo mạn…”
Có lẽ cô đã hơi hà khắc.
Nhưng Diệp Chỉ Bạch khám phá ra một chuyện đó là khi cô nói chuyện nghiêm túc, mặt cô trông cũng khá là thuyết phục ấy chứ!
Miễn là khiến người khác phải nghe.
Diệp Chỉ Bạch cẩn thận cầm ly sữa tươi đưa lên miệng uống, thứ nước uống mà cô của kiếp trước chỉ có thể thưởng thức được số ít lần mỗi tháng.
Cô cảm thấy sảng khoái cả người!
Tâm trạng thoải mái, cô quyết định hỏi ý kiến của Quang Ngọc.
“Quang Ngọc, chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào giờ?”
“Cậu hỏi ta thì ta biết hỏi ai…”
Quang Ngọc nằm ườn ra bàn ăn, cái tay nhỏ bé của cô đẩy hộp sữa một cách tò mò.
“Dù sao ta cũng không còn nơi nào để đi. Nếu không thể ra ngoài vui chơi… thì thôi, ngủ cho đến khi cậu có thể ve vãn với một đứa con gái khác là được!”
Thế là cô bỏ cuộc sao, hử!
Diệp Chỉ Bạch chán nản nhìn cô hồ ly không có vẻ gì là tham vọng.
Đột dưng… cô để ý đến thứ trên bàn cạnh chỗ Quang Ngọc đang nằm gục xuống.
“Hửm…? Ê Quang Ngọc, cái gì dưới tay cô vậy?”
“Có gì dưới tay ta sao…? Không rõ nữa, ta chỉ thấy cấn cấn.”
Nếu nó cấn thì sao không lấy nó ra sớm hơn!
Đôi tai Quang Ngọc giựt giựt, cô ngồi thẳng dậy. Vật cô vừa đè lên đã hiện rõ trước mắt Diệp Chỉ Bạch.
Một chiếc thẻ vuông được ép nhựa.
Quang Ngọc dùng hai tay cầm chiếc thẻ lên, nhìn nó ở mọi góc độ, đôi mày của cô nhăn lại do khó hiểu.
“Này là cái gì? Có ăn được không?”
“Dĩ nhiên là không rồi… Đưa tôi coi thử.”
“Ừm… đây, cầm lấy đi.”
Diệp Chỉ Bạch rướn người tới để lấy chiếc thẻ từ tay Quang Ngọc.
Nhìn qua một lần là cô đã hiểu ngay lập tức.
——Thẻ học sinh trường Trung học phổ thông Kì Hải 1.
Chiếc thẻ học sinh mang tông màu xanh da trời, bao gồm ảnh thẻ chụp Diệp Chỉ Quân cùng thông tin về học sinh được in lên trên.
“Con bé Quân Nhi này… nó quên mang thẻ học sinh đến trường rồi.”
“Thẻ học sinh? Cái gì thế, cái gì thế! Ta chỉ mới biết học sinh là gì!”
“Thẻ học sinh là thẻ mà học sinh dùng để điểm danh ở trường… Nếu tôi nhớ không nhầm thì trường Kì Hải 1 khá là gắt. Học sinh không mang thẻ thì không được phép vào trường. Nhưng nếu là Quân Nhi thì chắc khỏi cần phải lo…”
Tất nhiên từng con chữ khủng bố ấy vẫn luôn vang vọng trong đầu Chỉ Bạch.
——Ngôi trường đó cũng do nhà ta tài trợ vốn xây dựng nên.
Diệp Chỉ Bạch đặt thẻ học sinh xuống bàn, dụi mắt nhưng không thể dụi đi “lớp băng tuyết” trên khuôn mặt.
Và đột nhiên.
Cô nảy ra một ý tưởng và cầm chiếc thẻ học sinh lên lần nữa.
Bằng mắt thường… Quang Ngọc có thể thấy nét vui tươi trong thoáng chốc bao trùm nét mặt vốn vô cảm.
“Quang Ngọc, tôi nghĩ tôi có cách để chúng ta ra ngoài rồi.”
“Thiệt hả?!”
“Ừm… theo sau tôi đi.”
“Yay!”
Nghe được điều này, Quang Ngọc vui mừng còn hơn lúc được ăn đồ ăn ngon!
Cô thậm chí hất văng đôi dép lê, chân trần đứng lên ghế và giơ tay chữ V về phía Chỉ Bạch.
“Cảm ơn, Diệp Chỉ Bạch! Từ lâu ta đã muốn đi coi nhân giới ra sao!”
Được rồi má ơi. Con biết má đang vui, nhưng trước tiên thì kéo váy xuống nếu có đứng lên ghế giùm con cái.
Nhưng… cũng cảm ơn vì buổi sáng bổ mắt, cô hồ ly liêm sỉ rớt dưới mương.
Diệp Chỉ Bạch rất hài lòng với bữa sáng hôm nay.
À phải rồi…
Thấy còn một số ly rỗng dọc bàn, Diệp Chỉ Bạch với tay lấy một ly cùng hộp sữa ở phía Quang Ngọc và cẩn thận rót không đổ một giọt.
Cô đẩy nhẹ ly sữa đầy ú nụ về phía Quang Ngọc và nói nhỏ nhẹ.
“Uống đi.”
“Hở? Vì sao?”
Quang Ngọc hơi chần chừ trước cử chỉ bất ngờ đó.
Đôi mắt Diệp Chỉ Bạch sáng lên, cô cầm hộp sữa trên tay như thể đang trân trọng.
“Vì… sữa khá là đắt. Nó ngon lại còn bổ, cô cũng tương đối lùn… thế là tôi nghĩ cô cần uống thêm.”
Ít nhất là cô cần hơn là tôi.
Quang Ngọc cau mày, do dự cầm ly sữa.
Đôi tai cáo co giật trong khi cô nghiêm túc soi xét.
Không phải xét nét ly sữa, mà là Diệp Chỉ Bạch.
Tên nhân loại này… đúng là thất thường.
Ánh mắt hiện rõ ý nghĩ trân trọng thứ nước uống này, thế nhưng cô lại muốn chia sẻ nó với người khác.
Đúng là một người kỳ lạ, khó đoán mà…
Nhưng bản thân là thần nên cô có thể cảm nhận được ý tốt ẩn chứa trong đó của Diệp Chỉ Bạch.
Thôi thì… chuyện đã vậy thì mình sẽ uống. Dù sao cũng không mất mát gì.
Không quá lưỡng lự, Quang Ngọc nâng ly lên kề môi và uống cái ực.
Kết quả…
“Á, ọe!! Ặc!! Cái này là thứ gì vậy? Mùi nồng quá! Không uống đâu, dở ẹc!”
Một vài người, hay là thần, chỉ là không thể thích ứng được với mùi sữa, và cô cũng không thể làm gì được.
Nhưng… Diệp Chỉ Bạch thấy một vài giọt sữa nhỏ giọt xuống từ ly Quang Ngọc đang cầm trong khi cô phàn nàn!
“!”
Không được phí phạm!!
Diệp Chỉ Bạch đứng dậy lần nữa, vòng một vòng bàn qua phía đối diện và giật lấy cái ly từ tay Quang Ngọc.
Quang Ngọc sốc trông thấy!
“Ể…? Cậu đang làm gì đấy, cậu... ọc ọc!!”
“Uống đi... tôi bảo là sữa uống rất ngon...”
“Ọc ọc?!”
Diệp Chỉ Bạch không hề do dự mà ép cô hồ ly uống!
Dù kiếp trước có không thích sữa, nhưng mỗi khi dư dả tiền bạc, cô sẽ mua sữa uống để cải thiện sức đề kháng của cô.
Vì... trong cái cảnh sống một mình, ốm đau là chuyện nhức đầu nhất.
Một Quang Ngọc bị đày xuống nhân giới có lẽ sẽ cô đơn hơn cả nếu bị ốm.
“Ọc ọc!” (Thần thì ốm kiểu gì!)
Tuy nhiên cô không có sức lực để kháng cự.
Diệp Chỉ Bạch khiến cô nốc hết ly sữa.
Không một giọt sót lại.
Khi ly sữa đã cạn được đặt xuống bàn...
Quang Ngọc hoàn toàn kiệt quệ, hai tay treo lủng lẳng.
Đôi chân loạng choạng yếu ớt, đuôi cô rũ xuống sàn.
Một giọt lệ chảy dài trên má.
Dường như muốn nói,
——Nhân giới quả thực là chốn kinh hoàng.
“Cậu vừa ép ta uống cái thứ quái quỷ gì thế!!”
“Sữa... thức uống bổ dưỡng.”
“Nói một tiếng bổ dưỡng nữa là ta nôn ra hết đó!!”
“Không được lãng phí... nhớ nha, từ nay về sau mỗi ngày phải uống.”
“Không muốn đâuuuuuuuuu!!”