“Lưới an ninh” dày đặc được giăng lên khắp sân biệt thự.
Tất nhiên việc giăng lưới thế này cũng là vì muốn tốt cho Diệp Chỉ Bạch.
Từ trong phòng khách, cô lén nhìn ra ngoài ban công qua rèm cửa sổ. Ngoại trừ khu vườn nho nhỏ dẫn vào phòng cô, những nơi khác đều có hầu gái đi tuần qua lại.
Họ không hề lơ là dù chỉ một khoảnh khắc.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ cho Diệp Chỉ Bạch…
Nhưng bản thân cô chỉ thấy như đang mắc kẹt trong thế bao vây vững chắc tứ phía!
Các cô hầu gái đều cực kỳ thân thiện. Mỗi khi thấy cô ngó đầu ra cửa sổ nhìn, họ nhanh chóng vẫy tay chào lại một cách hồ hởi và hỏi nếu cô cần cái gì.
Tôi không cần gì hết…
Tôi chỉ cần mấy cô đừng phản ứng thái quá!
Ựa… Thật lòng thì Chỉ Bạch không phải kiểu người sẽ ngồi yên một chỗ hoài, cô đang rất muốn ra ngoài đi dạo đâu đó.
Nhưng mấy cô hầu gái này tuân theo mệnh lệnh của Quân Nhi—bảo vệ cô tại gia và không cho cô đi ra ngoài.
Thế nên cô sẽ gây khó dễ cho họ nếu đột dưng đòi đi ra ngoài.
Nhưng!
Mình không thể cứ ngồi đây và không làm gì cả. Động não, nghĩ cách gì đi… mình cần phải trở lại căn hộ cũ của mình trong hôm nay. Nếu không trở lại sớm, toàn bộ tư trang và đồ dùng trong đó của cô sẽ bị dọn và quẳng đi hết mất!
Có một thứ trong đó… thứ mà Chỉ Bạch tuyệt đối không muốn mất.
Cô phải lấy lại.
Đầu gục xuống ủ rũ, Diệp Chỉ Bạch quay trở về căn phòng của cô và định thả mình xuống giường…
Hừm, cô không thể cứ thế mà thả mình nằm xuống.
Vì giờ cái giường của cô đang bị con hồ ly nào đó chiếm đóng, nằm dạng tay dạng chân như con sao biển.
Quang Ngọc đang lắc lư cái đuôi mềm mại, nằm ườn ra giường trong khi miệng đang ngâm nga giai điệu.
Là giai điệu đến từ nơi Quang Ngọc từng cư ngụ? Chỉ Bạch cũng không biết rõ.
Nhưng cô có thể chắc chắn một điều là Quang Ngọc rất thích cái giường êm ái của cô!
Diệp Chỉ Bạch bước tới.
Đẩy nhẹ người Quang Ngọc, cô tự tạo cho mình một chỗ trống trải trên giường để ngồi xuống.
Nhờ cơ thể nhỏ nhắn, cô có thể dễ dàng đẩy bà hồ ly sang một góc giường.
Quang Ngọc khua nắm đấm lên tiếng!
“Oi… Cậu đang bất kính với thần linh đó!”
“Okay, được rồi… hỡi đại thần Quang Ngọc… con có thể nghỉ ngơi tý được không? Tý nữa tôi đi dùng bữa sáng rồi, lúc đó cô muốn làm gì với cái giường thì làm, được không?”
“Được! Ta cho phép cậu nghỉ ngơi~”
Tiểu hồ ly này… dễ đối phó thiệt.
Nhưng cô có quên một điều, đó là cô cũng cần ăn sáng nữa. Nằm ườn ra đây rồi sao? Nhân tiện…
Cô vô tình, chỉ vô tình… liếc mắt thấy!
Một Quang Ngọc không biết xấu hổ đang nằm sấp ra giường, hai chân đung đưa lên cao.
Đôi chân nhỏ nhắn lắc qua lắc lại giữa không trung… đôi bàn chân bé nhỏ, trong suốt như pha lê cùng phần bắp chân trắng nõn mượt mà đung đưa trong mắt Chỉ Bạch, khiến cô thấy váng váng cái đầu.
Vì Quang Ngọc đang mặc bộ váy ngủ khá ngắn, tư thế nằm như này khiến phần váy lật lên.
Một lần, hai lần, ba lần…
Váy càng bị lật cao lên.
Đôi mắt tím của Chỉ Bạch sau cùng bắt lấy hình ảnh mảnh vải trắng thuần khiết và ngây thơ.
Chết tiệt!!
Diệp Chỉ Bạch quả quyết đưa tay ra và kéo váy Quang Ngọc xuống!
“Hửm? Cậu làm gì vậy?”
“Tôi… không có hứng báng bổ thần linh…”
Với gương mặt nghiêm nghị, Diệp Chỉ Bạch thả tay ra và tặng cho Quang Ngọc một cú tét đít như đang chỉnh đốn nít hư!
“Lại còn hỏi… thì để tôi nói lần nữa… Con gái thì nên để ý để tứ chút, đặc biệt là trước người khác giới. Cô cần đảm bảo quần áo gọn gang. Vừa nãy… váy cô lật lên kìa, có biết không.”
Quang Ngọc nhìn trái nhìn phải, bối rối hiện rõ trên mặt.
“Người khác giới? Đâu? Có thấy ai đâu.”
“Đây...!”
Diệp Chỉ Bạch vô thức chỉ tay về phía bản thân.
Nhưng vừa chỉ tay, cô lại rơi vào trầm tư.
Xin lỗi, cô đã không còn là “người khác giới” đó nữa rồi.
Huhu, giờ mình cũng là con gái mà!
Quang Ngọc thở dài trong khi vẫy đuôi, cô phớt lờ Chỉ Bạch.
Tuy thế, cô thản nhiên đáp lại.
“Không phải lo. Thứ nhất, ngoài cậu ra chả ai thấy được ta. Thứ hai, ta chỉ vô tư lự khi ở trong nhà thôi. Cậu nên biết hồi còn ở thiên giới, xung quanh ta chỉ có mớ tường vân sặc sỡ bao phủ! Cậu nghĩ ta không biết chuyện cậu định nói à? Dây xấu hổ của thần nhạy hơn của con người đó.”
Nhưng lúc đột nhập vào nhà người khác trong trạng thái không một mảnh vải, cô có vẻ gì là xấu hổ đâu!
À ừ… khi đó cô ta không còn tường vân bao phủ và chưa thích ứng được.
Diệp Chỉ Bạch cũng không buồn phản bác nữa.
Đứng dậy khỏi giường, cô tới kéo rèm ra để đón ánh nắng. Từng tia nắng rọi vào càng làm mái tóc bạc của cô thêm phần óng ánh.
Quang Ngọc nằm trương người ra, xoay sang bên và duỗi đuôi như cá mặn mắc cạn.
“Giờ cô định làm gì? Không thể lúc nào cũng ru rú trong nhà chứ? Kể cả cô không thấy chán nhưng tôi thì có.”
Im lặng bủa vây.
Đứng cạnh cửa sổ kiểu Pháp và tắm mình trong ánh nắng vàng, cô nói.
“Cô biết gì không Quang Ngọc…”
Nắng vàng nhẹ sáng sớm phản chiếu trong đôi mắt Diệp Chỉ Bạch, khuôn mặt vô cảm thoáng chốc hiện lên vẻ tinh ý quay vào trong phòng, cô nói tiếp.
“Con người… là sinh vật không ngại đương đầu và tìm kiếm những điều mới lạ. Ngày hôm nay, dù chông gai thế nào, tôi cũng phải tìm cách lẻn ra khỏi nơi này và hít thở bầu không khí CO2 của đường phố.”
Vừa nói vừa tự thấy ngầu, Diệp Chỉ Bạch cảm thấy những lời cô tuôn ra ngày càng trôi chảy.
Quang Ngọc nghe xong cũng không khỏi mỉm cười.
Bật người dậy, khoanh tay trước ngực, cô ngưỡng mộ nói với răng nanh lộ ra.
“Nhân loại các ngươi đã có được một chút dũng khí từ ta của vạn năm về trước. Ta công nhận cậu!”
“Nói tiếng người đi.”
“Hôm nay dẫn ta ra ngoài chơi đi… ta sắp chết vì buồn chán đây! Ta vẫn chưa được nhìn thấy gì nhiều kể từ khi xuống đây!”
Sao cô không nói sớm.
Chắc dắt cáo đi dạo cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Nhưng… Diệp Chỉ Bạch phải nghĩ ra cái cớ để ra ngoài sao cho hợp lý.
Cũng không cần phải vội.
Có thực mới vực được đạo, trước tiên cô cần ăn sáng.
Quân Nhi có nói em ấy đã chuẩn bị bữa sáng từ hồi lâu rồi, không ăn thì phí mất.
Vừa lúc cô nắm lấy cánh tay cửa để ra ngoài, Diệp Chỉ Bạch ngưng lại và chợt nhớ ra một điều.
Cô quay nửa người nhìn Quang Ngọc, mái tóc bạc che lấy nửa khuôn mặt cô.
“Cô… có thể ngừng gọi tôi là ‘nhân loại’ hay ‘con người’ được không? Tôi cảm thấy không thoải mái tý nào. Muốn gọi tôi thì gọi bằng tên ấy.”
Trên thế gian này có 7 tỷ người, gọi nhau như thế nghe rất là kỳ luôn ấy!
“Ồ, được thôi nhân loại.”
“Hửm?!”
“Hí! Ta hiểu rồi! Diệp Chỉ Bạch!!”
Nói rồi đó, mắc gì nhìn chằm chằm tai của ta chi!
…………………….
Trước khi ăn sáng, Diệp Chỉ Bạch đi dạo quanh ngôi nhà hai tầng mới của cô vài lần.
Với việc Quân Nhi đã rời nhà, cô muốn thăm thú ngôi nhà cho thật triệt để!
Càng để ý, cô lại càng cảm thấy ấn tượng.
Hôm qua vì phải về phòng nghỉ ngơi mà cô không có dịp quan sát chi tiết phòng khách.
Giờ có rồi, cô thấy nội thất căn nhà này thật sự khủng bố!
Nghiên cứu lò vi sóng, máy pha cà phê, bếp từ cùng một số đồ gia dụng khác, cô dùng điện thoại để tra cứu hướng dẫn sử dụng và cũng đại khái nắm được hầu hết.
Khả năng học hỏi của cô không hề yếu dù là trong kiếp trước… vì cần cù thì bù thông minh. Bẩm sinh bản thân cô lại không quá thông minh.
Nhưng cơ thể mới này lại có tốc độ tư duy cao hơn hẳn!
Nhân tiện, cô vẫn chưa thể quen uống cà phê được.
Cô cũng dành thời gian dài tìm cách sử dụng phòng vệ sinh tự động toàn phần trong phòng tắm. Cô đắng lòng nhận ra bản thân trong kiếp trước đã lạc hậu đến nhường nào.
Ấy thế nên, thiếu gì thì thiếu, riêng tiền là không thể thiếu!
Diệp Chỉ Bạch hiện giờ đang đứng trong phòng khách tầng trệt, cô quệt lau đi mồ hôi trán, cảm thấy bản thân đã gặt hái được thành quả to lớn.
Phù… Nếu nghiêm túc, dò từng ngõ xét từng ngách trong căn nhà mới này chẳng là vấn đề đối với cô.
Tất nhiên… ngoại trừ một nơi.
Không nơi nào khác ngoài phòng riêng của Diệp Chỉ Quân.
È hem… dù gì cũng là phòng con gái. Dù cho không khóa, Diệp Chỉ Bạch cũng sẽ không vào phòng người khác mà không được cho phép. Nếu cô là Diệp Chỉ Quân, cô cũng không hề muốn điều đó xảy ra tý nào.
Muốn ngó nhìn gì bên trong thì trước hết phải xin phép Quân Nhi.
Hôm nay Diệp Chỉ Bạch khá là hài lòng với mức độ lịch lãm của bản thân!
Hờ~… nhưng mày cũng đừng tự mãn vội. Đớp miếng đồ ăn, nạp thêm chất xám và suy tính kế sách lẻn ra ngoài.
Ở phía không xa, dưới chùm đèn vàng kim là bàn ăn đầy ắp dĩa đồ ăn được bọc trong màng bọc thực phẩm.
Diệp Chỉ Bạch đến gần để nhìn.
Các dĩa đồ ăn dĩa nào dĩa nấy phong phú, từ trứng đánh, bánh mì nướng, cháo thịt nạc cho tới há cảo hấp nhân thịt và há cảo hấp nhân tôm.
Tất cả đều phù hợp cho một buổi sáng nhẹ nhàng… nhưng cũng khó lòng mà gọi đây là một bữa sáng đơn giản.
Bữa… bữa sáng hạng sang trông như thế này sao!
Giữa một đống dĩa đồ ăn, có một tờ giấy ghi chú.
“Chị ăn sáng cho đầy đủ vào nhen! Tý 9 giờ em sẽ gọi chị để kiểm tra. Bữa sáng rất quan trọng đó! Em đã làm các món dựa theo khẩu vị khi trước của chị, cứ lựa cái chị thích ăn và ăn cho thật nhiều vào nha.”
Nhìn bàn đầy ắp đồ ăn, Diệp Chỉ Bạch không khỏi cảm động trong lòng.
Vì… ít nhiều gì trên cái bàn này cũng phải đến mười món ăn…
Kiếp trước cô từng làm thêm ở một nhà hàng nhưng cũng chưa từng thấy một bàn với số lượng món ăn nhiều đến cỡ vậy!
Tất nhiên vấn đề không nằm ở sự đa dạng món ăn.
Mà là… Quân Nhi rời nhà để đến trường vào sáng 7 giờ.
Thế nên để nấu hết mớ này trước lúc đó… em ấy đã phải dậy lúc mấy giờ?
Có lẽ là vào khung giờ vô cùng sớm đối với Chỉ Bạch.
Thật nặng nề… cái bàn ăn này quá đỗi nặng nề, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!
Không biết khi nào mà bà hồ ly vô liêm sỉ nào đó khệnh khạng đi đến, cô cũng bắt gặp cảnh tượng đồ ăn đầy bàn.
Cô cũng thấy ấn tượng không kém.
Cùng với sự ngạc nhiên là tiếng bụng réo lên!
“Ôi chao… tuyệt vời quá! Mấy cái thứ này trông ngon ghê, bữa ăn của con người các ngươi ở nhân giới đây sao? Cho ta ăn ké được không?”
“Không phải cô có đồ ăn cho mèo rồi à? Đi mà gặm cái đó đi.”
Chiếc đuôi Quang Ngọc kẹp giữa đôi chân, khuôn mặt cô tái nhợt.
Đôi khi, chỉ một câu nói đã đủ để cứa vào tim người khác.
Sao mà vô tâm… cậu nghiêm túc sao…
“Kh-Không lẽ cậu định bắt ta ăn cái thứ đó sao? Đồ ác quỷ! Biến thái! Quá bất lương, quá vô nhân đạo!”
“Oi?! Trời… tôi giỡn thôi mà, cùng ăn với tôi luôn đi… nhưng… tý nữa ra ngoài nhớ cầm theo đồ ăn cho mèo để cho mấy con mèo hoang ăn. Nếu đồ ăn cho mèo còn nguyên vẹn, Quân Nhi sẽ nảy sinh nghi ngờ.”
“Okay! Cậu quả là tốt tính mà nhân loại… à không, Diệp Chỉ Bạch!”
Hừm…
Từ khi xuống đây đến bây giờ, cô hồ ly vô liêm sỉ này không nói được câu nào dễ nghe.
Nhưng riêng lần này…
Riêng câu này…
Dễ đến ngọt ngào.