Diệp Chỉ Bạch quả thực đã tìm thấy bồn rửa để đánh răng rửa mặt trong sân vườn nhỏ mà Quân Nhi đã nói.
Nhưng cái chỗ này nhìn kiểu gì cũng chả thấy giống “khu vực nhỏ” như lời của em ấy…
Gọi là khu sinh thái khang trang cho khách du lịch thì đúng hơn!
Tọa lạc một góc phía đông của sân vườn là dòng suối chảy dọc bục đá với lũy tre bao bọc xung quanh.
Vòi nước tuy là giả đá nhưng lại vô cùng ăn nhập với bục đá, tạo thành một bức tranh phong cảnh đầy nghệ thuật.
Đến cả chiếc cốc đánh răng trên bục đá cũng là loại cốc sứ xanh lục thanh lịch trông rất đắt tiền.
Thú thật, kiếp trước Diệp Chỉ Bạch đã phải xoay sở chuyện vệ sinh cá nhân với cái bồn rửa nhỏ xíu trong căn hộ tồi tàn.
Nhưng đây… đây là một bước ngoặt quá lớn đi!
Diệp Chỉ Bạch run rẩy cầm bàn chải lông mềm trên tay, lòng cảm thấy bồn chồn.
Đôi mắt nhìn bệ đá của cô dù trông có vẻ quyết đoán nhưng lại đối lập với nội tâm đầy hỗn loạn.
Cái này… có phải chỗ để đánh răng thiệt không vậy trời…
Thầm nghĩ vậy, cô bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phát ra bên cạnh cô.
Diệp Chỉ Bạch bối rối quay sang nhìn.
Và cô thấy…
Cô hồ ly Quang Ngọc đang vui vẻ đánh răng, tay cầm cốc còn đầu thì đung đưa!
Cô thích nghi với môi trường mới nhanh nhỉ?!
Quang Ngọc súc miệng một hồi rồi nhả nước ra bồn. Chỉ Bạch lấy kem đánh răng từ tay Quang Ngọc và hỏi với vẻ cạn lời.
“Cô… có thể đánh răng sao? À không… tôi tưởng những cá thể như cô thì cần gì đánh răng…”
“Tất nhiên là cần phải đánh rồi! Giờ trong dạng này ta cũng không khác nhân loại các ngươi là bao. Cũng đừng có hỏi vì sao ta biết, chỉ là ta học được thôi!”
Người ngợm sảng khoái, Quang Ngọc đặt chiếc cốc trở lại trên bục đá.
Nhưng thấy miệng Quang Ngọc vẫn còn dính bọt kem đánh răng ở khóe môi, Diệp Chỉ Bạch bảo cô rửa mặt lại lần nữa.
Diệp Chỉ Bạch cảm thấy có chút khó hiểu, cô hỏi.
“Học? Học từ đâu?”
“Từ đây chứ đâu, nhìn.”
“Ờm… cái này.”
Diệp Chỉ Bạch khi trước mải chú tâm vào khung cảnh nên không để ý tờ ghi chú dán trên bục đá.
“Gửi chị! Phòng hờ chị quên cách đánh răng, em có liệt kê các bước cho chị, chỉ cần làm tuần tự các bước để đánh răng rửa mặt là được. Có gì không hiểu thì tìm đến em!”
Tờ ghi chú thực sự đã liệt kê ra các bước từ một đến bốn, từng bước lại còn có hình ảnh minh họa do Quân Nhi tự tay vẽ.
Chu đáo làm sao…
Quang Ngọc đúng là đã làm theo trình tự trong tờ ghi chú.
Cơ mà… cốc đánh răng? Nãy có nhìn qua bục đá, cô thấy nhiều bàn chải nhưng cốc thì chỉ có một?
Diệp Chỉ Bạch lườm chiếc cốc nãy Quang Ngọc dùng để vệ sinh răng miệng.
Đột dưng… huyết áp cô tăng cao!
“Quang Ngọc… cô lấy cái cốc này trong phòng à?”
“Hửm?”
Quang Ngọc khó hiểu nhìn chiếc cốc nãy cô vừa sử dụng.
“Thì tờ hướng dẫn nó bảo… dùng một chiếc cốc để đánh răng mà? Nhìn đi, nó sạch thế còn gì.”
Để chứng minh luận điểm của mình, Quang Ngọc dùng ngón tay kéo khóe miệng, nhón người lên ngả về phía Chỉ Bạch để khoe bộ hàm sạch tinh tươm của cô.
Cách cô kéo khóe miệng để lộ hai chiếc răng nanh cùng lưỡi… hơi cấn cấn.
Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về chuyện đó!
Diệp Chỉ Bạch chỉ tay vô chiếc cốc thủy tinh, nói với giọng lạnh lẽo.
“Đấy là ly uống nước của tôi… đồ hồ ly khắm…”
“Ngươi mới khắm đó! Ờm… ly… uống nước…?”
Quang Ngọc thực sự không biết mấy cái này. Cô chưa uống nước trong dạng người này bao giờ, mặc dù giờ cô cũng đang bắt đầu thấy khát khát…
Quang Ngọc mơ hồ cầm ly lên và dội nước rửa trong bồn.
Đôi tai giật giật, một vài sợi tóc rơi vào.
Rửa xong, cô cẩn thận đưa lại cho Chỉ Bạch.
“Đây… sạch chưa?”
Sạch cái đếch!!
“Quang Ngọc!!”
“Meo!!”
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Quang Ngọc liền biến thành mèo rồi meo một cái, nhảy vào luống hoa gần đó để trốn.
Đúng là hết cách mà, cô ta sủi luôn rồi!
Mà, giờ bà mèo này thật sự đang trốn trong luống hoa, Diệp Chỉ Bạch cũng không hẳn là đã nói dối Quân Nhi khi nãy!
Mới sáng ra đã khiến người khác tăng xông!
Diệp Chỉ Bạch quyết định mặc kệ liệu có nên đánh răng ở chỗ như này hay không.
Làm cho xong cho rồi.
Bực thiệt ấy chứ!
…………………….
Trốn một lúc trong luống hoa, Quang Ngọc thấy Chỉ Bạch có vẻ đã bình tĩnh trở lại. Cô liền lén biến lại dạng người và trốn về phòng.
Cái cốc thủy tinh nãy Quang Ngọc dùng để đánh răng được Chỉ Bạch đặt trở lại bục đá, cô cũng không có ý định đem vô phòng lại.
Ờm thì… từ giờ về sau sẽ có thêm Quang Ngọc ở đây, thôi thì để cái cốc đó làm cốc đánh răng của cổ.
Hừm… mình sẽ phải mua thêm hai cái sau vậy.
Nhưng riêng đồ dùng của Quang Ngọc có lẽ sẽ phải giấu đi. Hoặc không sẽ rất khó giải thích với Quân Nhi tại sao ngày nào cũng sử dụng đến hai cốc.
Quang Ngọc lăn dài ra giường, chiếc đuôi mềm mượt đung đưa. Cô dùng ngón tay nhỏ nhắn chọc vào khuôn mặt xinh xắn không cảm xúc của Chỉ Bạch.
“Nhân loại… này nhân loại… sao cậu lại làm mặt phiền… à hem, dỗi hờn vậy. Còn giận chuyện chiếc cốc sao? Ờm… ta xin lỗi được chưa? Hay là để ta đánh răng cho cậu…”
Xin lỗi nhưng đây là khuôn mặt bình thường của tôi, tôi không có kiểm soát được!
Diệp Chỉ Bạch nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia và đặt xuống giường, lạnh lùng quay sang.
“Không sao… cô có thể sử dụng chiếc cốc đó từ nay về sau.”
“Yay! Ờ… thế cậu đang nghĩ ngợi cái gì?”
“Quân Nhi đã rời đi được một lúc rồi… vẫn chưa thấy quay trở lại. Hay là em ấy đang gặp rắc rối?”
“Vậy thì đi coi thử thôi!”
Quang Ngọc bật người dậy khỏi giường.
“Ở mãi trong cái không gian nhỏ bé này làm ta chán muốn chết! Đi thôi, để đấng Quang Ngọc này dẫn cậu đi dạo!”
“…”
Đôi lúc Diệp Chỉ Bạch muốn nhấn đầu Quang Ngọc xuống bồn nước và chà đầu cô ta một trận.
Một điều nhịn… chín điều lành…
Nhưng cô ấy nói cũng đúng, tốt hơn hết nên ra ngoài coi thử có chuyện gì. Ở mãi trong đây cô cũng thấy buồn tẻ.
Một người một hồ ly mang dép đi trong nhà vào. Với Diệp Chỉ Bạch dẫn đường và Quang Ngọc theo sau, họ rời khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng… Diệp Chỉ Bạch ngưng lại.
Cửa phòng của cô cách âm rất tốt nên khi ở trong họ không nghe thấy gì. Nhưng khi vừa đi ra…
Họ nghe được tiếng cãi vã phát ra từ cửa chính căn nhà, cách nhau cả dãy hành lang.
Một giọng nói bực bội và mất kiên nhẫn vang vọng.
“Không phải con đã nói sao? Con sẽ không đến trường dù nay hay mai. Trước đó con cũng đã xin nghỉ phép rồi còn gì? Chị con vừa mới rời khỏi bệnh viện và cần được chăm sóc!”
Là giọng của Diệp Chỉ Quân, chỉ là giọng em ấy khác so với lúc nói chuyện với Chỉ Bạch. Chất giọng lạnh lẽo, không chịu thua hay nhún nhường.
Lòng đầy lo lắng, Diệp Chỉ Bạch đi về nơi phát ra âm thanh với Quang Ngọc bám theo sau.
Khi họ sắp đi hết hành lang, Diệp Chỉ Bạch nghe được một giọng nói khác.
Một giọng nói chín chắn của người có tuổi, chỉ là giọng nói ấy mang theo một chút sắc thái e sợ và khó xử.
Diệp Chỉ Bạch nhận ra giọng nói này, không ai khác ngoài cha của cô và Quân Nhi, Diệp Thanh Hà.
“Quân Nhi… cha biết con muốn ở nhà và dành thêm nhiều thời gian với Chỉ Bạch. Cha cũng vậy. Hôm qua cha rất mong mỏi được về nhà và dẫn hai đứa đi ăn một bữa ăn sum vầy gia đình. Nhưng ta cũng không thể mặc kệ mớ bòng bong chưa giải quyết ở công ty, đúng không? Con cũng vậy. Vài ngày sắp tới sẽ diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học. Con là chủ tịch hội học sinh. Những đứa học sinh khác tin tưởng và đang mong chờ bài diễn văn truyền động lực cho kỳ thi từ con. Thân là biểu tượng tinh thần của trường Trung học phổ thông Kì Hải 1, liệu có ổn khi con không có mặt không? Đến cả hiệu trưởng còn gọi cho ta hỏi tìm con!” [note63913]
Nghe được điều này, Diệp Chỉ Bạch cẩn thận bước ra từ hành lang.
Diệp Chỉ Quân định nói nữa nhưng bất ngờ quay lại trước tiếng động cô nghe được từ đằng sau.
Khuôn mặt băng hà chốc tan chảy thành một nụ cười ấm áp như mùa xuân nở rộ!
Thấy Diệp Chỉ Bạch, Diệp Thanh Hà cũng mặt tươi cười lên hẳn, khuôn mặt mỉm cười thay cho khuôn mặt vừa nãy còn lo âu.
Ê hai người kia! Để ý biểu cảm của bản thân giùm cái!
Quân Nhi ngay lập tức trở về bên cạnh Chỉ Bạch, nỗi lo khi nãy đã tan biến.
“Sao chị lại đi ra đây vậy? Chị thấy ổn chưa?”
“Ừm... chị ổn rồi, nhưng mà... hai người đang cãi cọ chuyện gì vậy?”