Diệp Chỉ Bạch chẳng dám thẳng thừng hỏi về chuyện kỳ lạ như vậy.
Trong trường hợp tệ nhất, chắc từ nay về sau mình cứ khóa cửa phòng trước khi ngủ là được mà nhỉ?!
Cô lẫn Diệp Chỉ Quân đều ngầm quyết định tạm bỏ qua chủ đề này.
Quân Nhi tự dưng ngả đầu vô vai Chỉ Bạch, cô nhỏ nhẹ nói điều gì đó khiến Diệp Chỉ Bạch cảm thấy khó hiểu.
“Giờ chị cũng đã trở về… hay là trước khi ăn sáng… chị em mình tiếp tục ‘cuộc trò chuyện buổi sáng’ được không ạ? Ựa… không được tám với chị trong suốt hai năm qua là một điều rất khó khăn đối với em!”
“?”
Hàn huyên buổi sáng?!
Cân nhắc cái nết lạ thường của con bé, tôi cảm thấy cụm từ trò chuyện buổi sáng rất điềm gở sao sao ấy?!
Không, không, không…
Nhưng mà bản thân Chỉ Bạch cũng không hiểu rõ nó có nghĩa là gì.
Cô liếc mắt cầu cứu Quang Ngọc, rốt cuộc cũng chỉ thấy một cô hồ ly nhỏ nhắn vừa ôm bụng vừa tạo dáng vẻ đe dọa túi đồ ăn cho mèo ngoài cửa sổ.
Có vẻ cô gọi trợ giúp sai người rồi.
Diệp Chỉ Bạch tựa sát người vào tường, thành thật nói.
“Chị xin lỗi… bản thân chị cũng không nhớ.”
“Chị… chị không phải lo lắng đâu, em mới là người phải xin lỗi. Em nghĩ… có lẽ chị sẽ còn nhớ… nhưng không sao! Có lẽ chị sẽ nhớ ra nếu chúng ta làm lại lần nữa!”
“…”
Làm… làm cái gì cơ?!
Ê ê ê… chị là người đàng hoàng, là người đàn ông chính trực! Em đừng có mà làm gì ẩu!!
Diệp Chỉ Bạch chuẩn bị tinh thần đón nhận bất cứ điều gì sắp xảy đến.
Nhưng…
Không như cô tưởng.
Cô cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn đang lả lướt thướt tha trên mái tóc của cô.
Đôi mắt đang nheo lại của Chỉ Bạch chầm chậm hé mở.
Đập vào mắt cô là một Quân Nhi xinh xắn đang mỉm cười, đưa tay lên đầu cô xoa qua xoa lại.
Dọc theo mái tóc bạc, từng cử động của bàn tay rất cẩn trọng và dịu dàng như không muốn làm rối dù là một cọng tóc của cô.
Kể cả Diệp Chỉ Bạch cũng không khỏi cảm thấy thoải mái cùng một chút gì đó thích thú từ việc này.
Cô chưa từng được ai xoa đầu trước đây… hoặc nói theo cách khác là chưa từng có ai nguyện trao cho cô sự nồng ấm như thế này.
Và giờ người đang làm điều này không ai khác là Diệp Chỉ Quân.
Diệp Chỉ Quân cứ thế xoa đầu và nói với dáng dấp u buồn mặc dù ước muốn từ trong thâm tâm của cô đã được đáp ứng sau hai năm ròng rã.
“Chị… chị vẫn chưa nhớ ra ư?”
Rất đáng yêu.
Một mặt đáng yêu đối lập hoàn toàn với một mặt nghiêm túc của em ấy hôm qua.
Đôi mắt trông đợi thiết tha ấy quả thực rất dễ gây xúc động.
Mặc dù tối qua em ấy có hành xử hơi bờ iến thờ ái, giờ em ấy chỉ đơn thuần là một người em mong mỏi sự quan tâm từ người chị của mình, không hề có ý đồ gì khác.
Diệp Chỉ Bạch rặn nghĩ.
Cái cơ thể này trước khi mình nhập vào chỉ đơn thuần bắt chước hành động của Quân Nhi.
Bắt chước…
Nếu cô em gái đã làm thế, há chẳng phải… mình chỉ cần làm một thứ thôi sao? —Đó là làm lại y chang những gì con bé đã làm.
Diệp Chỉ Bạch ngồi thẳng lưng, thầm nuốt nước bọt, lấy hết can đảm và từ từ đưa bàn tay mềm mại của cô lên phía trước.
Sau cùng… điểm đáp của bàn tay ấy là bờ tóc đen của Diệp Chỉ Quân.
Dẫu chỉ là một hành động giản đơn…
Thế nhưng Chỉ Bạch có thể thấy rõ vẻ xúc động hiện lên trong đôi mắt Chỉ Quân!
Có lẽ… cuộc trò chuyện buổi sáng của hai chị em chỉ đơn giản là hai người xoa đầu, qua đó xoa dịu tâm hồn cho nhau.
“Chị…! Chị vẫn còn nhớ!”
Nhớ éo!
Tôi chỉ mò mẫm ăn may cả thôi!
Ôi không…
Những lúc thế này mình nên bày ra khuôn mặt thật ngầu và nói—canh bạc này, ta đã thắng.
Diệp Chỉ Bạch nào có thời gian để nghĩ thế.
Vì Quân Nhi lại ôm lấy cô lần nữa!
Được Quân Nhi ôm chặt lấy, những gì cô cảm nhận được chỉ có mỗi hương hoa thơm xộc lên mũi.
Dù có là lần thứ mấy đi nữa, Diệp Chỉ Bạch vẫn không tài nào quen nổi với cái cảm giác mềm mại và đàn hồi nơi bờ ngực của cô.
Quá… quá đỗi kỳ diệu.
Diệp Chỉ Bạch cố giơ tay để chứng minh bản thân vô tội!
Nhưng trong mắt Chỉ Quân, hành động của chị mình chỉ nói lên sự lạnh lùng…
Và điều đó… khiến cô phấn khích đến nỗi run rẩy!
Khi Diệp Chỉ Bạch nhận ra Chỉ Quân có vẻ run run, cô thấy Quân Nhi đã vùi đầu vào ngực cô, dụi dụi một cách đáng yêu.
“Chị… chị có thể ôm em lại được không?”
Ôm ai cơ? Trời đất ơi! Sáng sớm đã thế này… có hơi kích thích quá không vậy!
Và cái bà Quang Ngọc lại còn đứng đó đổ thêm dầu vào lửa, dù Quân Nhi không thực sự thấy được cô ta.
Không màng đến cô phía bên này, Quang Ngọc nhảy một điệu âm thầm cổ vũ hai người như một hoạt náo viên, từng động tác nhẹ nhàng và không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Đột dưng có giọng nói vang lên trong đầu Chỉ Bạch mà Quân Nhi không thể nghe được.
“Cố lên, cố lên! Cố lên nhân loại ơi! Xích lại gần nhau đi! Ôm đi, ôm đi!”
Quang Ngọc rất rất muốn họ gần gũi với nhau hơn.
Đến với nhau càng sớm thì Quang Ngọc cũng sẽ càng sớm hoàn thành sứ mệnh và trở về thiên giới!
Aaaa, nhức đầu quá đi à!
Diệp Chỉ Bạch không chịu nổi áp lực từ hai phía.
Với một chút quyết tâm, cô chỉ biết nghiến răng, ngả người nhẹ về phía trước và cẩn thận choàng tay ôm Quân Nhi.
“Như này… được chưa?”
“Ứm! giữ như thế này thêm chút nữa nha chị…”
Chút nữa á… e là con tim bé nhỏ này chịu không nổi nữa mất.
Cô cố giữ cái ôm thế này lâu nhất có thể.
Trong lúc ôm, cô có thể nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ cổ họng Quân Nhi, cái tiếng chỉ phát ra khi một ai đó đang cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Thực sự thì Diệp Chỉ Bạch đang cảm thấy căng thẳng tột độ…
Sau một khoảng mà cô cho là đã đủ, cô thả ra.
Lúc này, Quân Nhi trông rạng rỡ hơn thấy rõ sau khi dường như nạp xong “chị yêu-nium”! Ngay cả quầng thâm mắt cũng phai đi đáng kể!
“Tuyệt! Giờ thì mình đi ăn sáng thôi chị-…”
Bính boong~ bính boong~
Chuông cửa đột dưng reo lên, có vẻ là chuông cửa chính của căn biệt thự.
Đây cũng là lần đầu Chỉ Bạch nghe được tiếng chuông cửa chính.
“Ai mà lại đến lúc này nhỉ… thật là khó chịu. À chị có thể ngồi đợi ở trong phòng. Để em ra xem là ai rồi quay lại liền. Nếu chị muốn vệ sinh cá nhân thì ngoài sân mình có một khu vực nhỏ để vệ sinh á nha. Còn phòng tắm thì nằm ở cuối tầng trệt, nhưng em nghĩ là có tắm thì nên tắm sau khi ăn sáng xong. Ơi là trời! Mới sáng sớm mà ai đã mò đến đây vậy!”
Quân Nhi thật lòng không muốn bỏ lỡ một phút giây nói chuyện với Diệp Chỉ Bạch. Mặc dù tiếng chuông cửa không ngừng reo lên bên ngoài, cô vẫn dành ra thì giờ nói hết một lượt những điều đó với Chỉ Bạch.
Quân Nhi đi đến cửa và rời khỏi phòng một lúc.
Khi cửa chập đóng lại, Diệp Chỉ Bạch vội nhìn sang Quang Ngọc.
Cô thần linh trong dạng hồ ly ngay lập tức đóng băng tại chỗ.
Sao không nhảy nữa đi? Nãy còn nhảy hăng lắm mà?
Giọng Diệp Chỉ Bạch đổi ngắt sang tông lạnh băng.
“Em ấy… không thể thấy cô sao?”
“Ừm ừm… người thường chỉ có thể thấy ta ở dạng mèo, còn dạng này thì chỉ những ai được Mẫu Thần ban cho thần tính mới thấy được. Mà… nếu muốn thì ta cũng có thể hiện diện cho người thường thấy. Tùy tâm trạng của ta! Thấy ấn tượng chưa?”
Quang Ngọc chống nạnh với đầy vẻ hãnh diện!
Mấy cái thứ phức tạp ấy… Diệp Chỉ Bạch không hiểu hết nổi.
Duy chỉ có một điều cô thắc mắc.
“Thế sao hôm qua cô không ở dạng này luôn đi… Sao khi Quân Nhi bước vào, cô lại biến thành dạng mèo? Nếu giữ dạng này thì em ấy đã không thấy cô.”
Diệp Chỉ Bạch nghĩ lần này cô đã nẫng tay trên.
Nhưng cô đã xem nhẹ độ sắc sảo của Quang Ngọc.
“Không phải hôm qua ta bảo duy trì nhân dạng này mệt lắm à! Chi bằng biến thành mèo, để cậu nhận nuôi rồi ta có thể đi lại thoải mái trong nhà. Đúng là ngốc mà. Nhưng nghĩ lại về bốn mũi vắc-xin đó, có lẽ ta vẫn nên ở dạng người. Thật là sai lầm!”
“…”
Mặc dù nghe hơi bực…
Nhưng cô hồ ly này không khờ cho lắm!