“Chậc chậc chậc, càng nhìn lại càng thấy lạ. Rõ là mèo hoang nhưng sao bộ lông nó lại sạch sẽ vậy? Đến độ chả cần phải tắm rửa lại cho nó.”

Không rõ lý do nhưng Diệp Chỉ Quân cảm thấy rất thù địch với con mèo Chỉ Bạch đang ôm.

Diệp Chỉ Bạch nói với tông giọng đơn điệu.

“Có lẽ là con mèo này mới bị dính mưa cách đây không lâu.”

“Mới bị…! Ôi sao chị dễ thương quá vậy, cho em ôm cái đi~”

“Ấy!”

Không kiềm được bản thân, Quân Nhi mặc kệ con mèo cứ thế ôm lấy người cô yêu quý.

Diệp Chỉ Bạch hy sinh bản thân để bảo vệ Quang Ngọc. Tôi quả là nhân từ quá đi mà!

Đẫu… không trông có vẻ là hy sinh gì cho lắm?!

Quang Ngọc cũng đã nhảy khỏi tay Diệp Chỉ Bạch xuống sàn. Cô nhìn lên hai con người đang tiếp xúc thân mật với nhau rồi thở phào nhẹ nhõm.

Phew… mặc dù không hiểu cuộc trò chuyện khi nãy đang nói về cái gì, nhưng cô có thể chắc rõ một điều.

Thần linh ta đây đã được cứu!

Chắc vậy? Quân Nhi đã quyết định không theo đuổi chuyện mèo hoang gì thêm.

Tuy nhiên, được ôm chị cô như thế này đã khiến não cô hoạt động hết công suất, cô nảy lên một số ý tưởng.

Đột dưng cô nhớ lại điều mà đã quên khi nãy.

Quân Nhi mở mắt, cô do dự đặt hai tay lên hai bên vai Chỉ Bạch, nhẹ nhàng tách hai người ra.

Khuôn mặt nghiêm nghị bỗng chốc hóa thành điệu cười vui tươi.

“Chị à, nếu chị định chịu trách nhiệm tiêm chủng cho con mèo thì không nên chậm trễ. Nếu cứ mãi để nó trong phòng, chị sẽ phải luôn cẩn trọng không để bị nó cào cấu… Thế nên! Em có đề xuất này. Chúng ta không cần phải đến trạm cứu hộ. Lần cuối em đi cứu trợ mấy bé mèo hoang với các cô hầu, em thấy còn vắc-xin thừa trong trạm y tại gia!”

Nói xong, Quân Nhi bước lùi lại, rút điện thoại ra và bấm số gọi hầu gái.

Giọng cô mượt mà chuyển sang tông lạnh băng.

“Alo? Ừm, là ta, Diệp Chỉ Quân. Số vắc-xin còn từ lần trước… ừm, lấy cho một mèo, à thêm những vắc-xin khác nữa. Ừm, đem qua ngay bây giờ, gặp ở ngoài.”

Diệp Chỉ Bạch nghe xong nhìn sang con mèo nâu trà nhỏ nhắn đang vui vẻ đung đưa đầu như muốn nhảy trên nền nhạc disco.

Quang Ngọc… để tôi cố cứu cô nốt lần này. Nếu không được thì thôi hết cứu, chấp nhận số phận như một vị thần đi, mạnh mẽ lên nha.

“Quân Nhi, trước hết á…”

“Không được đâu chị, có là chị cũng không được bướng bỉnh.”

Quân Nhi đi đến cửa phòng, quay người lại và dùng ngón trỏ và ngón giữa tay trái ấn nhẹ trán.

Cô mỉm cười nói.

“Chị đừng lo, em hiểu chị sợ mèo sẽ bỏ đi nếu đem theo ra bên ngoài. Bởi vậy nên em định đem vắc-xin sang đây luôn. Yên tâm~, em cũng biết cách tiêm vắc-xin từ mấy cô y hầu rồi. Cứ để em lo, chuyện đơn giản! Ờ… mặc dù em chưa tiêm chích thực nghiệm bao giờ…”

“!”

Cái này… không khác gì thực tập sinh bệnh viện chưa từng thực hành nhưng lại rất tràn trề tự tin trong chuyện tiêm chích!

Diệp Chỉ Bạch biết thế này là hết cứu rồi.

Quang Ngọc… cô muốn ở đây thì chuyện tiêm vắc-xin là không thể tránh khỏi.

Cô nhìn chằm chằm xuống Quang Ngọc với vẻ lo âu mà bản thân Quang Ngọc không thể hiểu được.

Xong cô ngẩng đầu lên với niềm quyết tâm.

Thôi thì… đau nhanh cho hết đau lẹ. Cô phải cảm ơn tôi sau đó nha, Quang Ngọc.

Diệp Chỉ Bạch dùng bộ mặt nghiêm túc nói.

“Quân Nhi, ý chị là nếu em đã tiêm vắc-xin thì nên tiêm hết luôn một lần. Thêm vài mũi cho chắc ăn.”

“Được chị, em hiểu!”

Rầm!

Cánh cửa mở sầm ra.

Trong dạng mèo, Quang Ngọc hỏi Diệp Chỉ Bạch vốn đang im lặng một cách ngây thơ và đáng yêu.

“Nhân loại, chuyện này là thế nào? Ta có được phép ở lại đây không? Em gái cậu sẽ không làm khó ta chứ?”

“Em ấy không làm khó cô đâu... chỉ là... hà~!”

Cô cười khúc khích.

Nhân loại thật lạ kỳ, lúc nào cũng thấy thở dài.

Quang Ngọc thấy thế.

10 phút trôi qua...

“Meo meo meo!!” (Nhân loại các ngươi ai cũng tàn độc vậy sao?!)

Quang Ngọc đã không còn thấy thế.

Đau khổ bốn bề.

Diệp Chỉ Bạch đang giữ lấy cơ thể Quang Ngọc trong dạng mèo còn Diệp Chỉ Quân đang chuẩn bị ống tiêm và liều vắc-xin.

Thuận chị thuận em, không việc gì là khó.

“Ựa...! Giữ bé mèo chắc vào chị. Như này thì em khó tiêm lắm! Ừm, được. Cứ giữ như thế. Em tiêm đây!”

“Méo-!” (Rõ ràng ủ mưu sát hại thần linh!!)

Diệp Chỉ Bạch liếc đi chỗ khác.

Nếu có thể biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, có lẽ hiện giờ cô đang tặc lưỡi!

Híc, nhìn đau thiệt bây.

Ê Quân Nhi, em có thù ghét gì với Quang Ngọc phải không?! Sao nhìn em giống như đâm cây kim chứ nào phải tiêm!

May mắn thay, thực tập sinh Quân Nhi đây cũng không phải hạng xoàng. Con bé đặc biệt tài năng. Dẫu cho đây là lần đầu, thao tác của con bé rất gọn gang, dứt khoát và chính xác nhưng cũng thô bạo.

“Ựa… một mũi cuối nữa. Em tiêm đây!”

“Méo-!!!”

Quang Ngọc chưa bao giờ nghĩ ngày đầu tiên hạ trần, một vị thần như cô phải trải qua đủ loại đắng cay ngọt bùi của nhân giới.

Hóa ra đây là thế giới con người.

Đời quả là biết đùa.

…………………….

Tiêm chủng đã xong, Quang Ngọc kiệt quệ cả người.

Thoạt đầu, Quang Ngọc sôi máu luôn mồm rủa meo méo meo, chạy quanh Diệp Chỉ Bạch và cạp chân cô, nhưng giờ cô nằm la liệt trên chiếc ghế trước bàn của Chỉ Bạch, nhanh chóng thiếp đi.

Giờ đã bảy giờ tối.

Hoàng hôn sớm trôi qua và rồi màn đêm phủ xuống.

Diệp Chỉ Bạch ngồi ở mép giường nhìn Quang Ngọc ngủ, cô chốc thấy bản thân cũng buồn ngủ lây.

Cơn buồn ngủ lẫn sự mệt mỏi tích tụ trong cơ thể tập hợp lại tấn công tâm trí cô.

Muốn ngủ quá…

Ý thức ngày càng mơ hồ thế nhưng cô vẫn nghe thấy Quân Nhi đang vui vẻ kể lại những câu chuyện hài hước hồi trước. Có lẽ cô nên nghe thêm cái nữa trước khi ngủ… Con bé cũng đang trong hứng kể.

“Pffft, và rồi lúc đó chị đã cho em người tuyết… Ể, chị buồn ngủ à?”

“Hửm?”

Đầu Diệp Chỉ Bạch giật một cái, cô tỉnh người trong chốc lát và lắc đầu.

“Không có… ngáp thôi…”

Người đẹp lạnh lùng ưỡn người và ngáp một cách duyên dáng.

Với Quân Nhi, cô cứ như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Diệp Chỉ Quân cười khúc khích, cô kết thúc cuộc trò chuyện.

Quàng khăn choàng qua bộ đồ ngủ xanh nhạt, cô đứng lên.

“Buồn ngủ rồi kìa, chị đừng cố ép bản thân. Cha bảo là muốn tổ chức một bữa tiệc đoàn viên nhưng em đã kêu ổng hoãn lại rồi. Chị cần nghỉ ngơi trước.”

“Tiệc… đoàn viên? Ừm… oáp~…”

Cô sắp không tỉnh nổi nữa…

Diệp Chỉ Bạch muốn hỏi liệu hoãn bữa tiệc có ổn không, vì dù chỉ là một bữa ăn gia đình nhưng đó lại là dịp làm quen với gia đình đầy ý nghĩa… Không thể coi thường tầm quan trọng của nó.

Thế nhưng chả nói được.

Ý thức dần phai đi, Diệp Chỉ Bạch nghiêng đầu và tựa vào chiếc tủ đầu giường, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Aa… chị… thật là… thôi thì em để chị ngủ đó. Mai… chị phải chuyện trò với em nhiều hơn nữa đó nha, em thực sự rất vui khi được nói chuyện với chị…”

Trước khi hoàn toàn chìm vào cõi mơ, Diệp Chỉ Bạch mơ hồ nghe thấy những lời đó.

Cảm giác như cơ thể cô được nâng bổng lên rồi lại đáp xuống bề mặt êm ái, một tấm vải che lấy thân cô.

Dường như nơi đầu môi cô cảm nhận được cái chạm mềm mại, hơi ẩm ướt. [note63606]

Những cảm giác này thật hay giả…

Diệp Chỉ Bạch cũng không tài nào phân biệt được.

Cô đã chìm vào giấc ngủ say.

“Chúc chị mơ một giấc mơ thật đẹp… hẹn gặp lại chị sáng mai.”

Câu cuối cùng đọng lại trong tâm trí Diệp Chỉ Bạch.

Ừm, chúc ngủ ngon…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện