Diệp Chỉ Bạch nhanh nhạy phản ứng.

Việc đầu tiên cô làm khi Diệp Chỉ Quân bước vào phòng là điều chỉnh lại gương mặt… nhưng mặt cô trước sau như một nên cũng không thay đổi gì nhiều.

Sau đó cô nhìn sang Quân Nhi, người đang đi đến chỗ cô với vẻ mặt tò mò, rồi lại nhìn sang con mèo con màu nâu trà đang rúc vào người Chỉ Bạch.

Phối hợp diễn theo Quang Ngọc, cô bình tĩnh nói.

“Con mèo… từ ngoài sân chạy vào…”

“Meo!” (Đúng đúng! Từ ngoài sân chạy vào!)

Một thiếu nữ một mèo cùng ngoảnh đầu lại quan sát phản ứng của Quân Nhi.

Quân Nhi không nói một lời.

Suy nghĩ một lúc, cô vén mái tóc đen sang bên rồi ngồi xổm xuống.

Cô nhìn con mèo đột dưng chui vào từ đâu đó với nét mặt nghiêm trọng.

Vừa mới biến thành mèo, Quang Ngọc hốt hoảng vô cùng!

Có… có… có vấn đề gì với cô gái nhân loại này thế! Ánh mắt cô ta đáng sợ quá đi!

Không như một Diệp Chỉ Bạch vốn dĩ lạnh lùng, đây rõ ràng là ánh mắt thù địch!

Diệp Chỉ Bạch cũng lấy làm lạ…

Không phải Quân Nhi bảo em ấy hay cứu mấy bé mèo khi còn nhỏ sao? Không phải em ấy thích mèo à? Đúng là Quân Nhi thích mèo thiệt, thế nhưng cô luôn giữ cảnh giác cao độ và thái độ nghi ngờ đối với những thứ kỳ lạ.

Điển hình là những gì cô nói lúc này.

“Con mèo này trông chỉ mới hai tháng tuổi… Lạ thiệt, vốn dĩ không nên có con mèo nào lảng vảng ngoài sân của phòng chị chứ. Sân của phòng chị tách biệt với bên ngoài, chưa kể mỗi ngày còn có hầu gái tuần tra ở phía bên kia bức tường…”

“Chắc do sơ suất thôi.”

Diệp Chỉ Bạch khôn khéo đáp lại, tự cảm thấy bất ngờ với vẻ bình tĩnh của bản thân.

Nhưng giải thích cỡ này… có lẽ chưa thể thuyết phục được một Quân Nhi đang cảnh giác.

Nhưng cô đâu ngờ được Quân Nhi nghe xong lại thả lỏng đôi lông mày khi nãy còn nhăn!

“Nếu chị đã nói thế… thì chuyện hẳn là vậy! Được rồi… có lẽ là người nào đó đã sơ suất trong ca trực. Chị đừng lo, em sẽ họp bàn lại với các hầu gái nhằm đảm bảo họ cảnh giác hơn! Bé mèo con vô hại này thì không nói, nhưng lỡ như con lọt vào là con mèo hoang dữ dằn thì sao?!”

“…”

Rất thành tâm xin lỗi các cô hầu.

Tôi sẽ tạ lỗi với các cô sau, hic hic hic!

Chuyện có vẻ đã qua nhưng Quân Nhi vẫn nhìn con mèo với đôi chút hoài nghi.

“Nhân tiện thì… chị có ôm nó chưa? Có bị nó cào hay cắn không?”

“Không, không hề.”

“Hờ~… Vậy thì tốt. Mặc dù em cũng thích mèo, nhưng có mấy con mèo hoang hay mang bệnh trong người, sẽ nguy hiểm nếu lỡ bị nó cào hay cắn. Chị vừa mới xuất viện cách đây không lâu nên cần hạn chế tiếp xúc với mấy động vật nhỏ như này. Bé mèo con ơi, để chị đưa em đến trạm cứu hộ nhé.”

“Meo~?!” (Hả?! Cô định đuổi ta đi sao?!)

Quân Nhi đã từng cứu nhiều con mèo hoang nên rõ là em ấy rất quen với chuyện này.

Nhưng Quang Ngọc nào phải là mèo hoang!

Quân Nhi túm lấy gáy con mèo, cầm lên.

Quang Ngọc không thể không vùng vẫy! Đã đến nhường này rồi mà để bị gửi đến trạm cứu hộ thì chẳng phải mọi chuyện đi tong hết sao!

Cô vùng vẫy điên cuồng với bốn cái chân bé tí và meo meo liên tục về phía Diệp Chỉ Bạch.

“Meo meo meo-!”

(Nhân loại! Cứu trẫm! Cứu, cứu!)

Quân Nhi càng chau mày hơn trước cảnh này.

“Con mèo này lạ ghê... sao nắm gáy rồi mà nó vẫn còn vùng vẫy được vậy ta? Hay là nó không có mẹ?”

Ý Diệp Chỉ Quân muốn nói không gì hơn ngoài mấy bé mèo con khi gáy bị nắm lấy sẽ luôn bất động vì mèo mẹ thường bồng mèo con lên bằng cách gặm gáy chúng.

“Meo!” (Cô mới không có mẹ á!)

Thấy Diệp Chỉ Quân định đưa Quang Ngọc đi, lương tâm Diệp Chỉ Bạch không cho phép cô cứ thế ngồi đó không làm gì.

“Quân Nhi.”

“Dạ?”

Quân Nhi dừng ngay trước cửa phòng.

“Chị có mệnh lệnh cho em sao?”

Mệnh lệnh thiệt luôn?

Dùng từ này nghe hơi ấy quá.

Diệp Chỉ Bạch nuốt ực một cái. Trong cơn căng thẳng, tông giọng cô vô thức trở nên cứng rắn.

“Đem con mèo... về lại đây.”

Với cô thì nghe nó cứng nhắc, nhưng với Chỉ Quân thì nghe mạnh mẽ vô cùng!

Cơ thể run rẩy, Chỉ Quân hít một hơi thật sâu, và ngay sau đó cô ngoan ngoãn quay trở lại chỗ Chỉ Bạch với con mèo trên tay, ngay ngắn đứng nghiêm như người lính chờ lệnh chỉ huy.

Được chị cô “ra lệnh” khiến cô rất hạnh phúc!

“Dạ... đây chị!”

Em ơi em à! Bớt lại giùm chị cái! Chị hơi sợ em rồi đó!

Nhưng Diệp Chỉ Bạch cũng có cơ hội nói ra ý định của cô.

Cô cố chỉ tay về phía con mèo một cách tự nhiên nhất có thể. Dường như Quang Ngọc đã từ bỏ ý định chống cự, treo lơ lửng dưới tay Chỉ Quân.

Diệp Chỉ Bạch từ từ nói.

“Chị muốn… giữ con mèo, được không?”

“…”

Khoảnh khắc im lặng bất chợt này là thứ đáng sợ nhất đó.

Thấy Quân Nhi không nói gì, Diệp Chỉ Bạch không khỏi nghĩ… có lẽ là thất bại rồi.

Trời, có lẽ đến cả quyền tự do nuôi mèo cô cũng không có.

Chuyện như thế…

“Dạ được! Đương nhiên là được!”

“Ể?”

Diệp Chỉ Bạch ngẩng đầu lên thấy Quang Ngọc đã được Quân Nhi đặt xuống sàn, còn Quân Nhi thì đang hí hửng ngồi vai kề vai với cô.

Có gì muốn nói thì nói đi em gái, đừng có tự dưng ngồi sát chị như vậy!

Quân Nhi tựa tay trái lên đùi Diệp Chỉ Bạch và nói với niềm vui khôn xiết.

“Hồi trước em cũng có hỏi chị muốn nuôi mèo không, nhưng chị không có vẻ gì là hứng thú với mọi chuyện, dù chị đôi khi vẫn hay cho mèo hoang đồ ăn. Giờ chị đã muốn nuôi một con, thì em cũng hết mực ủng hộ chị!”

“Chị cảm ơn…?”

“Không cần phải khách sáo với người nhà đâu chị! Tìm kiếm trên mạng xem chị muốn nuôi loại nào. Có hiếm hay đắt cỡ nào em cũng kham được.”

“Không cần.”

“Chị không muốn nuôi nữa sao?”

Biểu cảm Quân Nhi chuyển một mạch sang hụt hẫng, nhìn đáng thương.

Diệp Chỉ Bạch vội chỉnh lại.

“Không… ý chị… không cần con mèo nào nữa… con này… được rồi.”

“Con này á?”

Quân Nhi nhìn xuống.

Con mèo con màu nâu trà ngoái đầu ngây thơ nhìn hai người.

Nghĩ ngợi một lúc, Quân Nhi búng tay, cô nở nụ cười và nhìn xuống Chỉ Bạch.

“Cũng được. Nuôi mèo hoang cũng có lợi ích của nó. Dễ nuôi, dễ chăm và không dễ mắc bệnh. Nếu chị đã chốt thế rồi thì em sẽ giúp.”

“Ừm… hửm? Em định giúp gì?”

Diệp Chỉ Bạch vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Quân Nhi xách gáy con mèo lên lần nữa!

Quân Nhi trả lời với vẻ bối rối.

“Ể? Thì đương nhiên là đi làm thủ tục nhận nuôi rồi. Chị mới ra viện, sức đề kháng còn yếu, tụi em cần tầm soát các nguy cơ tiềm tàng. Em sẽ đưa bé mèo này đến chỗ y hầu gái để tiêm chủng. Nhà mình gì cũng có nên cũng tiện.”

“…”

Tội nghiệp Quang Ngọc, vì thiếu hiểu biết về loài người nên chắc không hiểu tiêm chủng là sao.

Tiêm chủng… là tiêm những vắc-xin gì nhỉ?

Một Diệp Chỉ Bạch toàn tri toàn thức suy ngẫm.

Tiêm vắc-xin cho thần… chắc không có tác dụng phụ đâu nhỉ?

Chắc thế?

“Meo meo?”

Diệp Chỉ Bạch giao tiếp bằng mắt với Quang Ngọc trong dạng mèo.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý…

Rõ là cô phải cứu nó thêm phen này nữa rồi!

Dù có không đáng tin cậy, con cáo phiền phức này cũng đã cho cô một mái ấm mới!

Hơn cả, Chỉ Bạch không phải người sẽ bỏ mặc người khác trong đau khổ.

Diệp Chỉ Bạch chầm chậm đứng dậy.

Cô đưa tay ra ôm lấy con mèo khỏi tay Quân Nhi.

Quân Nhi cũng không có ý định ngăn cản.

“Chị?”

“Quân Nhi à… không cần phải gấp gáp tiêm chủng làm chi. Vì chị nuôi nên chị sẽ chịu trách nhiệm cho…”

“Ơ nhưng mà… chị có biết trạm cứu hộ y hầu gái ở đâu… rồi nên tiêm những gì không? Cứ để… hửm?”

Khi đó Chỉ Quân mới nhận ra.

Con mèo hoang hồi nãy còn cựa quậy trong tay cô giờ lại yên vị trong tay chị gái của mình.

Ngay cả Diệp Chỉ Quân cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Quao… chị ơi, có lẽ chị và con mèo này thực sự hợp cạ với nhau, nhưng mà…”

“Ể?”

Diệp Chỉ Bạch nhận thấy ánh mắt Quân Nhi nhìn con mèo đột dưng không còn thân thiện.

Thực tế là trông tối sầm lại.

“Nhưng mà… em cảm thấy rất rất là bất mãn… hứm, con mèo hoang vụng trộm.”

“?!”

Mặc dù không có minh chứng rõ ràng, Diệp Chỉ Bạch có thể cảm thấy rõ…

Là Quân Nhi… con bé hình như đang ghen tỵ với một con mèo.

Thật là vô lý quá đi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện