Cơn đau đầu này nói sao nhỉ, nếu phải so sánh thì nó sẽ gần giống như khi bị xe đâm văng người đi xa, tiếp đất bằng đầu và vỡ sọ ngay tại chỗ.
Đừng thắc mắc vì sao Diệp Chỉ Bạch biết, chính cô là nạn nhân của một vụ tai nạn xe tông ở kiếp trước.
Cơn đau dồn dập nhưng cũng không kéo dài.
Diệp Chỉ Bạch cảm thấy cơn đau dần dịu đi. Cô bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa định buông bàn tay khỏi trán…
Vừa mở mắt, cô ngớ người bành to đôi mắt.
Vì… khung cảnh mênh mông như trong phim trải ra trước mắt cô.
Một khung cảnh mù mịt phủ sương như… trong mơ.
Không hề có một điểm giống với thế giới cô sống, tuy trừu tượng nhưng cũng chân thực vô cùng.
Trong cái không gian không đơn điệu nhưng cũng không đặc sắc, hằng hà sa số quang thể tập hợp lại cùng các giọng nói uy áp, vang vọng khắp không gian phát ra từ phía trên.
Những tiếng nói đó đều nghe rất máy móc nhưng cũng nghiêm khắc!
“Phận làm thần, ngươi đã phạm tội tày đình khi không điều tra kỹ lưỡng. Thế nên thần lực của ngươi sẽ phải bị tịch thu, ngươi sẽ bị đưa xuống nhân giới để thi hành án phạt. Khi nào ngươi đã hoàn toàn nhận thức được lỗi lầm và khắc phục hậu quả, khi đó ngươi mới được trao trả thần vị.”
Là sao…
Quang Ngọc… cô đã phạm sai lầm gì khi còn là thần? Đồng thời Diệp Chỉ Bạch cảm thấy một sợi dây bất an buộc lấy trái tim cô.
Một cảm giác tuyệt vọng vô cùng!
Cảm giác của một đứa trẻ… khi nó bị cha mẹ đuổi cổ khỏi ngôi nhà vì phạm phải sai lầm dù không quá nghiêm trọng.
Dù có giải thích đến khàn cả cổ họng cũng không thể cứu vãn tình hình.
Diệp Chỉ Bạch vốn sống mồ côi cha mẹ từ nhỏ ở kiếp trước nên không hiểu cho lắm…
Nhưng ngay lúc này, ký ức của Quang Ngọc đang được chia sẻ với cô.
—Vậy đây là những gì cô ta cảm thấy khi đó sao…
Bất lực, buồn bã đến đáng thương.
Là những thứ đang cuộn trào trong cô.
Cảm giác như một thời gian dài đã trôi qua…
Nhưng khi Diệp Chỉ Bạch cố gắng thở lấy thở để, trấn an bản thân sau một khắc kinh sợ.
Thực ra chỉ mới vài giây trôi qua.
Diệp Chỉ Bạch hơi ngẩng đầu lên, cô nói.
“Cái gì… vừa diễn ra… thế này?”
Đầu cô không còn đau, nhưng thay vào đó là một cảm giác nặng nề bủa vây.
Khung cảnh trước mắt cô đã không còn những đốm sáng trên đầu nữa.
Quang Ngọc thở dài một hơi, đi đến bên cạnh cô với đôi chân trần, cô ngồi xuống cạnh giường.
Tựa khuỷu tay trên đùi, cô chống cằm.
Cái tư thế ngồi này… Diệp Chỉ Bạch chỉ thường thấy ở các ông các bà lớn tuổi.
Đôi mắt trời sao của Quang Ngọc long lanh như đang nhớ lại một số chuyện cũ.
“Giờ cậu đã hiểu chưa. Những gì cậu vừa thấy là ký ức của ta. Sau khi thành công đưa linh hồn của cậu vào cơ thể mới đó, ta đã bị trừng phạt…”
“Trừng… phạt?”
“Ừm, theo cách nói của nhân loại các ngươi, ta đã vi phạm quy định của thiên giới và sẽ bị những gã thần già khọm đó trừng phạt. Nhưng… trong cái rủi có cái may. Lúc đó ta cứ nghĩ mình sắp bị tử hình cơ.”
“…”
Có cần hà khắc đến cỡ đó không?
Nhưng mà…
“Tại sao?”
Diệp Chỉ Bạch không khỏi cảm thấy bất an.
Bị đày xuống nhân giới… để rồi phải lưu lạc dưới hình hài con mèo và tìm đến chỗ cô gõ cửa sổ kính.
Không lẽ do mình mà cô ấy mới phải trải qua đủ điều sao? Thì tại thời điểm trừng phạt giáng xuống cô ta là sau khi mình chuyển sinh mà.
Nên là có nghĩ theo hướng nào, mũi dùi cũng hướng về cô.
Quang Ngọc nhìn vẻ mặt Chỉ Bạch qua khóe mắt, cô mỉm cười với vẻ cam chịu.
“Cậu cũng lo lắng cho ta sao? Mà, nghĩ ngợi nhiều làm chi, sở dĩ ta bị đày xuống đây là do… Ahem! Không liên quan đến ngươi! Cái đồ bánh quy nhà ngươi!”
Quang Ngọc dùng hai tay chống ra sau, cô bật người dậy và xoay người một cú điệu nghệ về phía Diệp Chỉ Bạch.
Tay chắp sau lưng, môi cô nở nụ cười.
Nhưng… nhìn điệu cười ấy, Diệp Chỉ Bạch không khỏi cảm thấy cô hồ ly này đáng thương.
Có lẽ đâu đó cô hồ ly đã mất đi niềm tin sau chuyện vừa rồi.
Không thể không cảm thấy man mác buồn khi bị buộc phải rời xa nơi mình ở trong bao lâu đố ai biết và phải lưu lạc chốn xa lạ.
Và Quang Ngọc… đã xém tý buột miệng nói ra điều cô không muốn nhắc đến.
Diệp Chỉ Bạch ngẩng nhẹ đầu.
“Có thể cho tôi biết lý do được không…?”
“Cứ hỏi hoài thôi. Ta đã bảo chuyện không liên quan đến cậu. Aaa, phiền phức thiệt chứ. Biết thế ta đã không chia sẻ ký ức với cậu dù nó có tiện đến mấy…”
“Vì…?”
“Không nói.”
“Là vì…?”
“…”
Quang Ngọc không biết con người lại có thể bám dai như đỉa. Cô đảo mắt đi chỗ khác, miệng huýt sáo dù không thành tiếng, không muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng… cô thấy Diệp Chỉ Bạch lại tiếp cận tai cô nữa thì phải…?
Quang Ngọc nhảy lùi lại hai mét! Cùng lúc đó, cô lấy hai tay bịt tai.
“Dừng ngay tại đó!! Dùng miệng mà nói, cấm dùng tay! Và còn nữa, đứng xa ta ra 2 mét giùm cái!”
“Thế thì… cho tôi biết lý do đi.”
“Được, được thôi!! Phiền hết sức! Đành nói cậu nghe vậy.”
Cô hồ ly nhỏ nhắn cuối cùng cũng đã chịu thua.
Cô ngồi khoanh hai chân trên sàn, ôm lấy chiếc đuôi bự chảng và bĩu môi.
“20 năm trước, ta… là người đảm nhận trọng trách gửi cơ thể hiện tại của cậu xuống nhân giới.”
“Trọng trách… của cô?”
“Ahaha… ừm.”
Quang Ngọc tự dưng nhìn lên trần nhà.
Những lời buông ra với khuôn mặt không dao động từ miệng cô.
“Thần cũng đôi khi bất cẩn như bao người… ờ… Mẫu Thần Đại nhân đã chỉ thị ta đưa cơ thể xuống nhân giới và dặn ta tạo một linh hồn cho nó… nhưng ta quên béng đi luôn! Hứm… nhưng vô hồn thì có phải chuyện gì lớn lao đâu, chẳng phải cơ thể này trước đó vẫn luôn sống tốt sao… dù ít hay nhiều…”
Ít hay nhiều con khỉ khô! Cái cơ thể này đã từng bị xe đâm và phải sống thực vật đó!
Ngưng một khoảng, Quang Ngọc thở dài lần nữa.
“Càng nghĩ ngợi lại càng thấy không ổn… lỡ như Mẫu Thần Đại nhân phát giác, chẳng phải ta sẽ bị xé thành trăm mảnh sao! Thế là sau 20 năm… ta bắt gặp cậu, một chàng trai xui-… ahem, may mắn. Cứ nghĩ âm thầm điền vào chỗ trống bằng linh hồn của cậu, mọi chuyện trót lọt thì sẽ không còn phải lo âu nữa!”
Nói xong, Quang Ngọc đột dưng nổi đóa, vò đầu bứt tóc rồi chỉ tay về phía Diệp Chỉ Bạch. Cô càu nhàu.
“Nhưng sau cùng thì Diệp Chỉ Bạch! Đồ tiểu tử thối nhà ngươi! Tất cả là tại cậu đó. Nếu cậu ngoan ngoãn nhập vào cơ thể này, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi! Nhưng không, cậu cứ phải la toáng lên, không ngừng gọi ta “quang cầu khốn khiếp”! Lại còn đúng ngay lúc Mẫu Thần Đại nhân đi kiểm tra, người đã bắt quả tang ta tại trận, lôi hết chuyện cũ ra truy xét. Có biết cậu phiền hà lắm không hả!”
“Rồi sao đổ lỗi cho tôi?!”
Diệp Chỉ Bạch chỉ tay về phía bản thân cô, sốc với đôi mắt nháy liên tục.
Sống đủ lâu để chẳng còn thấy điều gì lạ lẫm.
Chuyện gì đâu mà khôi hài thiệt chứ!
Làm cô được một phen dở khóc dở cười.
Hóa ra… Quang Ngọc bị đày xuống đây vì lý do này sao?!
Nói cách khác, cô đã kịp mách lẻo bà thần khỉ gió này trong lúc cuối đời!
Và rồi chuyện đó đã xảy đến!
Thế là theo một cách ngẫu nhiên… mối thù của Diệp Chỉ Bạch đối với bà cáo này khi đã biến cô thành gái vốn đã được trả từ lâu!
Nhưng mà…
Như đã nói khi nãy, cô vốn không có căm hận Quang Ngọc mấy. Vả lại… cô còn thấy đồng cảm với Quang Ngọc trong tình hình hiện tại.
Như một cô mèo bị mưa dội xuống một cơn… vẫn bướng bỉnh dù người đã ướt sũng nhưng cũng thật mong manh dễ vỡ.
Cô biết được nỗi đau khi bị người thân bỏ rơi.
Dù là thần hay con người, họ đã đều cùng chia sẻ một số phận.
Khi Diệp Chỉ Bạch đánh mắt lại nhìn, dù đôi mắt lạnh như băng nhưng ánh lên vẻ quyết tâm tràn trề.
“Dù gì giờ Quang Ngọc… cô cũng là mèo-… ahem, ý tôi là cô đã tìm đến tôi rồi. Ý cô muốn nói… là tôi có thể giúp cô cái gì đó đúng không?”
Quang Ngọc đứng lại khi nghe những lời đó.
Cô kiêu ngạo bĩu môi và quay mặt đi.
“Không phải có thể giúp… mà là chuyện ta có thể trở về thiên giới hay không… hoàn toàn phụ thuộc vào cậu.”
“Ủa thiệt hả… tôi… thực sự giúp được cô sao?”
“Đương nhiên.”
Diệp Chỉ Bạch vốn định làm gì đó có ý nghĩa trong cuộc đời này.
Vậy thì tiện đường giúp bà thần phiền phức này về thiên giới luôn nhỉ!
Tuy nhiên, những lời Quang Ngọc nói tiếp theo khiến Diệp Chỉ Bạch đứng hình!
“Nếu đã thành tâm muốn giúp ta trở về, cậu nên nhanh chóng rơi vào lưới tình với mấy em gái dễ thương lẹ lẹ đi! Kiểu tình yêu đôi lứa thật lòng ấy!”
“Hả…?”
Quang Ngọc tự nhủ, hay là do cô nói chưa rõ?
Cô giơ ngón cái, tự tin mỉm cười với Diệp Chỉ Bạch và dùng chút ít kiến thức để truyền đạt.
“Ý ta…! Là đi tìm đứa con gái dễ thương đúng gu cậu, và trở nên thân thiết với họ đi!”