Diệp Chỉ Bạch thả tay ra khi thấy phạt ả cáo thế là đủ rồi.
Trừng trị con cáo tiểu quỷ cũng đã cái tay thiệt, nhưng nhìn cái dáng vẻ khêu gợi… làm Diệp Chỉ Bạch cảm thấy hơi hơi không ổn. Tốt nhất cô nên biết điểm dừng.
Bây giờ cô biết thế cục đã chuyển xoay khi thấy bé cáo loli đang nằm đo sàn, thở dốc.
Chỉ Bạch không có ngu, cô vẫn có khả năng phán đoán tình huống.
Có vẻ bà “thần” này giờ chỉ còn mỗi võ mồm, dọa nhưng chả thể làm gì được cô.
Nếu không thì Diệp Chỉ Bạch đã không thể thoải mái nghịch tai và đuôi của cô ta.
Tóm lại là không cần phải sợ!
Nhưng cô bé tai cáo buông lời dọa dẫm khiến Chỉ Bạch hơi lo.
“Quỷ tha ma nhân loại nhà ngươi… đợi đến khi ta lấy lại sức mạnh đi, tầm một năm nữa… rồi ta sẽ cho ngươi... nếm mùi thiên phạt.”
“Quang Cầu?”
“Đừng có gọi ta kiểu đó! Geez, bất lịch sự thiệt chứ!”
Cô hồ ly bé nhỏ cố đứng lên bằng cách dùng cái đuôi làm điểm tựa để bật dậy.
Cô hùng hồn đáp lại, chỉ ngón trỏ về phía Diệp Chỉ Bạch với chiếc răng nanh nhỏ nhắn lộ ra!
Nhưng dáng vẻ “dữ dằn” đó không mấy đáng sợ trong mắt Diệp Chỉ Bạch.
Loli thì chỉ nên đi với “dễ thương” thôi, không hợp với “đáng sợ” đâu. Ừm ừm, nên là vậy…
Diệp Chỉ Bạch cảm thấy cơn mệt trở lại.
Ban đầu cô định giữ thể diện như một đứa con gái nhà lành, nhưng giờ không còn ai khác trong phòng ngoài con cáo này, thành ra không cần giữ kẽ nữa.
Diệp Chỉ Bạch định ngồi khoanh chân như mọi khi.
Nhưng vừa vòng chân qua mới nhận ra…
Nó lạ lạ sao ấy…
Nếu là kiếp trước, cô có thể ngồi kiểu này thoải mái.
Nhưng bây giờ…
Luồng không khí điều hòa đi vào giữa váy khiến cô thấy lạnh lạnh và không thoải mái tý nào.
Thế là cô đổi từ ngồi khoanh chân sang ngồi khép chân trên mép giường, chống tay ra sau.
Khi đó cô mới nhận ra cô hồ ly từ nãy đến giờ vẫn còn dỗi, cô mở miệng hỏi.
“Thế nếu không gọi Quang Cầu… thì tôi nên gọi cô bằng gì? “Gọi ta bằng…! Ờ, tên ta là gì ấy?”
“Đừng có hỏi ngược lại tôi chứ…”
Cô hồ ly loli đưa tay lên cằm trầm tư, đuôi lắc lư.
“Ta cũng không biết tên của mình nữa… Nghĩ lại thì cũng đã hàng nghìn năm ta mới biến lại thành người. Hay là cậu cứ gọi ta bằng “Thần” cho rồi?”
“Quang Ngọc.”
“Hửm?”
“Tôi gọi cô là Quang Ngọc được không?”
“Gì vậy… cậu đặt tên cho ta đấy à?”
“…”
Diệp Chỉ Bạch cảm thấy hơi lo lắng khi thấy cô gái tai cáo cúi sầm mặt.
Hình như mình hơi kiêu ngạo khi tự ý đặt tên cho vị thần thì phải?
Đã vậy lại còn lấy cái tên đó nữa!
Ý nghĩa đằng sau cái tên “Quang Ngọc”… thực ra chả có gì to tát. Cô chỉ kết hợp hai từ “Quang Cầu” với “Tiểu Ngọc” lại thôi. “Quang Cầu” xuất phát từ ấn tượng ban đầu của cô với thực thể này là một cái quả cầu lấp lánh phiền phức. Còn “Tiểu Ngọc” là do hình dạng mèo cô thấy khi nãy, và người ta cũng hay dùng “Tiểu Ngọc” để đặt tên cho mèo.
Kết hợp lại, ta có “Quang Ngọc”.
Nhưng trách làm sao được, Diệp Chỉ Bạch từ lâu đã luôn muốn nuôi một bé mèo, có thể nói là mục tiêu phấn đấu cả đời của cô!
Từng giây trôi qua, nỗi lo cuộn trào trong lòng cô…
Cô hồ ly loli ngẩng mặt lên, khuôn mặt có thể diễn tả là từ mây đen u ám chuyển sang trời quang mây tạnh, đến cả mái tóc nâu ảo diệu của cô lại thêm phần ảo diệu khi nó sáng lên.
Đôi tai vểnh lên, cô cười toe toét!
“Ahahaa… Quang Ngọc à, nghe được đấy chứ! Nhân loại, ta không ngờ cậu đào đâu ra được cái tên hay thế! Nếu ta nhớ không lầm, “Ngọc” đại diện cho giàu sang phú quý trong thế giới của cậu thì phải! Cứ tưởng cậu định đặt ta cái tên lỗ mãng nào đó để chế giễu. Tốt tốt!”
“Miễn cô hài lòng... là được.”
Quao... thế là bà hồ ly này trên thiên giới cũng có hiểu biết đó chứ!
Mười điểm không có nhưng!
Dù sao thì Diệp Chỉ Bạch nên cẩn thận hơn với từng lời cô nói.
Loay hoay từ nãy đến giờ, ngoài đặt tên ra thì Diệp Chỉ Bạch vẫn chưa có tiến triển gì trong chuyện dò hỏi tình hình.
Không được rồi…
Diệp Chỉ Bạch quyết định đi vào vấn đề chính, dù gì cô vẫn thấy tình hình hiện tại quá khó hiểu đi.
“Quang Ngọc… chính xác thì cô là ai và nguyên do gì khiến cô đến đây? Cô có tai và đuôi cáo, sao phải biến thành mèo?”
Dù có vạn thắc mắc muốn hỏi, Diệp Chỉ Bạch chỉ có thể bắt đầu với những câu hỏi này trước.
Quang Ngọc hãnh diện vẫy đuôi, dường như rất hài lòng.
“Hehe… giờ ta đã có tên rồi. Nhân loại, nhân loại! Gọi ta Quang Ngọc lần nữa đi! Ta ban cho ngươi đặc quyền được gọi tên thần linh đó!”
Con cốn lào này!
Muốn đánh trống lảng chứ gì!
Thấy đôi tay Diệp Chỉ Bạch tiếp cận tai cô lần nữa, mặt Quang Ngọc hóa xám xịt, cô nhanh chân lùi lại.
“Oi oi!”
“Oi với chả iếc… không muốn thì đừng đánh trống lảng nữa, trả lời thắc mắc của tôi đi…”
“Ựa… Ta chỉ mừng vì có tên mới thôi mà, cậu chả có khiếu hài hước gì hết…”
Bàn chân Quang Ngọc liên tục cạ mặt sàn.
Cô quyết định trả lời thắc mắc của Diệp Chỉ Bạch về dạng mèo của cô trước.
“Trông thông minh mà lại thiếu nhạy bén nhỉ! Cậu nghĩ đi, nếu định sống ở nhà cậu thì chẳng phải dùng dạng mèo sẽ dễ hơn hay sao? Duy trì chân dạng mệt lắm, không duy trì mọi lúc mọi nơi được đâu. Nên là biến thành mèo tiện hơn, với lại không phải nhân loại các ngươi hay nuôi mèo à?”
Gì… cô ta định sống ở đây hả?!
Quan trọng hơn, chứng ám ảnh cưỡng chế của cô lại tái phát.
“Thế… thân là hồ ly, mắc gì biến thành mèo…”
“Hồ ly là ngươi đó!! Vô lễ! Ta nói hồi nãy còn gì, đây là chân dạng của ta! Không hẳn là hồ ly đâu!”
“Thế thì ít nhất cô có thể biến thành con cáo mà…”
“Cậu có nuôi cáo trong nhà không?!”
“…”
Đúng là có người nuôi cáo, nhưng mà hiếm lắm, mèo có vẻ vẫn là lựa chọn khả thi hơn.
Hợp lý và dễ thuyết phục.
Một thắc mắc đã giải quyết xong.
Cái còn lại…
“Vậy còn… cô thực sự là thần linh à?”
“…”
Quang Ngọc không trả lời, cúi đầu. Như thể cô đang chấn chỉnh lại bản thân, cô ngẩng mặt lên với khuôn mặt nghiêm túc, khác hoàn toàn so với vẻ năng động và tươi vui vừa nãy.
Đôi mắt xanh óng ánh ánh sao của Quang Ngọc nhìn trực diện đôi mắt tím của Diệp Chỉ Bạch, nhấn chìm Diệp Chỉ Bạch trong không gian vũ trụ.
“…!”
Đột dưng một luồng thông tin lớn truyền vào não bộ Diệp Chỉ Bạch như dòng sông chảy qua đập thủy điện.
Đầu đau như búa bổ, Diệp Chỉ Bạch vô thức đưa một tay lên trán, cúi nhẹ đầu.
Diệp Chỉ Bạch đau đớn nhắm một mắt, mắt còn lại nhìn lên.
“Cô… đã làm gì?”
“Không phải cậu muốn biết ta là gì à?”
Đôi mắt Quang Ngọc ánh lên quầng sáng lam nhạt.
“Ta trả lời cậu qua phương thức tiện nhất rồi.”
Ánh lam trong đôi mắt ấy tiếp tục lấp lánh.
“Không phải lo… cậu đang ở trong cơ thể do Mẫu Thần Đại nhân nặn nên. Nếu là người bình thường… đầu cậu chắc nổ tung từ lâu rồi. Toàn bộ thông tin ta truyền cho cậu chỉ dừng ở cơn đau đầu ngắn hạn thôi.”
Không sao… cơn đau chỉ như kiến cắn thôi!
Có mà kiến đạn cắn ấy!
Đầu mình nổ tung mất!