[note62999]

“Quân Nhi… đây là đâu…?”

“Hở? Chị lại nói mấy thứ kì quặc nữa rồi, nhà mình đây chứ đâu nữa?”

“…”

Đây á? Mình chả nhớ có căn nhà nào như thế này cả!

Diệp Chỉ Bạch chỉ biết ngơ ngác nháy mắt.

Nhìn đâu cũng không khỏi trầm trồ.

Trang viên trải dài vô tận được điểm tô bằng đài phun nước cùng những căn nhà phụ, một phong cách Đông Tây kết hợp.

Đứng sừng sững trong sân là những căn biệt thự tách biệt với nhau, kết nối với nhau qua những lối đi uốn lượn được lát đá.

Và… trước mặt cô là một cánh cổng sắt khổng lồ và cao đến độ cô có phân thân làm ba và xếp chồng lên nhau cũng không thể sánh bằng!

Kiểu kiến trúc trang viên chỉ thấy trong phim như này nếu không phải thấy tận mắt thì cô cũng khó mà tin được.

Diệp Chỉ Bạch nghĩ nếu đã thay phận đổi đời từ nghèo lên giàu, nhà cô ở có lẽ sẽ là kiểu nhà sang xịn mịn nằm trong khu dân cư cao cấp nào đó.

Nhưng hóa ra, cô chỉ đang nhìn qua miệng giếng.

“Chào mừng Đại Tiểu thư đã về nhà!!”

Cánh cửa sắt mở ra, hai người vệ sĩ thân vạm vỡ, miệng nở nụ cười nói lời chào đến cô.

Vẻ oai nghiêm của bọn họ trông còn đáng sợ hơn cả trên phim nữa!

Diệp Thanh Hà bước ra khỏi xe từ ghế lái, đưa chìa khóa xe cho vệ sĩ và đi trước với nụ cười rạng rỡ trên môi. Rõ là tâm trạng ông đang rất vui vì con gái ông đã xuất viện và về đến nhà.

“Hai đứa háo hức muốn hàn huyên mà, sao lại đứng đờ ra trước cửa thế? Đi vào trong nào.”

Diệp Thanh Hà ngẩng cao đầu bước qua cánh cửa sắt, đặt chân lên đoạn đường lát đá bên trong sân.

“Đi thôi chị.”

“Ừm…”

Diệp Chỉ Quân vô tư nắm lấy tay Diệp Chỉ Bạch, sải bước với vẻ tự tin hơn cả dáng đi hãnh diện của Diệp Thanh Hà.

Diệp Chỉ Quân chủ động thể hiện sự thoải mái trong từng nhịp bước đi. Có thể chị cô đang còn bối rối do về đến nhà với tình trạng mất trí nhớ. Thế nên cô nghĩ tốt hơn hết là phải tạo bầu không khí thật tự nhiên và thoải mái, để chị mình có thể nhanh chóng làm quen lại và xem đây như nhà mình.

Chỉ Quân quay đầu sang nhìn Chỉ Bạch đang đi bên cạnh… tim cô lại đập thình thịch lần nữa. Dù mất đi ký ức, dáng đi chầm chậm của chị cô vẫn luôn toát lên sự thanh lịch, khí chất lạnh lùng ấy. Trong mắt Quân Nhi, dường như tay cô đang nắm không phải của con người, mà là…

Cô ho một tiếng để xua tan đi ý nghĩ đó. Cô không hề có ý xúc phạm chị mình mà là theo hướng ngược lại. Cô cảm thấy chị mình không chỉ đơn thuần là một người chị, mà là một tồn tại cõi thiên đường đã hạ phàm chốn trần gian.

Nhưng thực tế không phải như Diệp Chỉ Quân nghĩ, nó đơn giản hơn nhiều.

Diệp Chỉ Bạch đi chậm là do cơ thể của cô còn hơi cứng nhắc, có muốn đi nhanh cũng khó.

Giờ cô đang rất rất rất là bồn chồn lo lắng! Không hẳn là do cô ngại ngùng, mặc dù kiếp trước cô là nửa hikikomori nên có phần sợ xã hội.

Trong khi họ đang đi trong sân, những cô hầu gái đang làm việc dọn dẹp hay sắp xếp ở gần đó đều tạm ngưng công việc để cúi đầu chào.

“Thưa Đại Tiểu thư, người đã thấy khỏe hơn chưa ạ?”

“Đại Tiểu thư! Bọn em đã nghe được tin người xuất viện. Tối nay chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc ăn mừng!”

“Đại Tiểu thư thật sự đã về rồi sao?!”

Ể! Đứa nói câu cuối hơi lạc quẻ nha!

Diệp Chỉ Bạch tuy choáng ngợp nhưng vẫn có thể đáp lại vô số lời chào một cách bình thường. Cô có thể thấy vẻ tôn kính nhưng không kém phần vui mừng thấy rõ khi họ chào mừng cô quay trở về như một người bạn đã lâu không gặp.

Cả ba người đi dọc theo con đường lát sỏi đá vòng qua đài phun nước ở trung tâm trang viên, cuối cùng dừng lại trước căn biệt thự thông tầng.

‘Căn biệt thự này… không phải hơi rộng quá sao?’ Diệp Chỉ Bạch nuốt nước bọt khi ngẩng đầu lên nhìn lên tòa nhà trước mặt cô.

Với người vẫn chưa thể dứt hình ảnh căn hộ cũ tồi tàn ra khỏi đầu, cảnh tượng này quả thực choáng váng vô cùng. Căn biệt thự thông tầng được phủ lên một lớp sơn trắng tinh khiết, bên ngoài là khu vườn xanh sum suê cùng một vài cái cây nhỏ được hàng rào bao bọc. Trước cửa chính toạ lạc vườn hoa đua nhau nở rộ.

“Chúng ta đến nơi rồi, con còn nhớ nơi này không, Chỉ Bạch?”

Diệp Chỉ Bạch bất ngờ trước câu hỏi của Diệp Thanh Hà. Cô trả lời với tông giọng pha lẫn giữa bối rối và bất lực.

“Con không nhớ…”

Con còn không biết đây, huống chi là nhớ!

Diệp Thanh Hà tinh ý gật đầu, cẩn thận nhổ một vài ngọn cỏ dại quanh hàng rào và nói.

“Căn biệt thự này là nơi con và Quân Nhi ở. Suốt hai năm qua, chỉ có mình Quân Nhi sống ở đây.”

Mặt Diệp Chỉ Quân tối sầm lại khi cô nhớ lại quá khứ.

“Hờ~… Hai năm qua sống thiếu chị… thật sự rất khó khăn. Lúc đó trong đầu em cứ nhan nhản cái suy nghĩ sống thế này không bằng chết đi.”

Hả…?!

Em có cần nghiêm trọng đến vậy không? Không lẽ chỉ vì cô hôn mê mà bao nhiêu rắc rối đã phát sinh sao.

Diệp Chỉ Quân quay người lại, kéo theo dải tóc đen của cô uốn lượn thành hình vòng cung, cô nói với khuôn mặt dỗi hờn.

“Chị không ở nhà làm tối nào em cũng phải ôm gối ôm đi ngủ! Ôi, ông trời đang trừng phạt con sao! Tối cô đơn lạnh lẽo đã đành, sáng mở mắt ra cũng không thấy chị! Sống như vậy còn nghĩa lý gì nữa!”

Diệp Chỉ Bạch mỉm cười. Ít nhất em còn có gối để ôm, chị mày hồi đó còn chả có gì đây… Mỗi tối cô phải rúc người lại ngủ như con cuốn chiếu, cơn gió se lạnh luồn vào khe hở căn hộ, nhắc nhở cô về cái số vừa nghèo vừa khổ không thể thoát khỏi!

Hãy trân trọng những gì mình đang có, em à.

Tạm gạt khả năng cô sẽ trở thành gối ôm mới thay thế gối ôm cũ của Quân Nhi qua một bên, cô quay sang phía hàng rào nơi Diệp Thanh Hà đang dọn đống cỏ dại, cô hỏi.

“Cho con hỏi… bác sống ở đâu…”

Diệp Thanh Hà ngừng tay, nhìn lại với vẻ sửng sốt.

“Chỉ Bạch, con vừa gọi ta là gì?”

Bác?!

Hình như mình thấy khóe mắt ông ấy ứ lệ, nắm cỏ dại vừa nhổ lên đã rơi cái bụp xuống như thể hình ảnh của một doanh nhân thượng lưu vừa bị vỡ cái rụp. ‘Mấy người sao mà dễ xúc động quá vậy’ Diệp Chỉ Bạch thầm nghĩ, bên ngoài họ điềm tĩnh nhưng bên trong lại mềm mỏng.

Mặc dù vẫn chưa quen gọi cách thân mật này, Diệp Chỉ Bạch cảm thấy mình cần phải nhanh chóng đổi cách gọi hồi nãy.

“Thôi thì… cha, cho con hỏi là cha không thường sống ở đây sao?”

Diệp Chỉ Bạch thực sự không biết về mấy chuyện này. Trong suy nghĩ của cô, gia đình thường sống chung với nhau, thế nhưng từ những gì Diệp Thanh Hà nói thì có vẻ nơi này chỉ dành cho cô với Quân Nhi. Vậy có nghĩa là ông sống ở chỗ khác à?

Đáp lại câu hỏi của cô là một cái chỉ tay về phía không xa cùng cái lắc đầu của Diệp Thanh Hà. Cách đó vài chục mét là một tòa nhà khác, có cùng cấu trúc nhưng khác màu tường.

“Ta sống ở căn nhà đằng kia. Thường ta sẽ không đến đây nếu không có lý do. Tương tự với những người vệ sĩ và hầu gái, họ cũng sẽ không đến đây nếu không cần thiết.”

Diệp Chỉ Bạch bối rối. Sao phải làm thế?

Diệp Chỉ Quân nở nụ cười lém lỉnh và nắm lấy tay chị của mình, dùng tông giọng tự nhiên có tính độc chiếm đến kỳ lạ để giải thích.

“Đúng rồi đó! Nơi này chỉ dành cho em với chị, là tổ ấm của hai chị em! Không ai được phép lại gần. Đây chỉ là một trong những quy tắc và thường thức của nhà mình thôi.”

Quy tắc nào? Diệp Chỉ Bạch chưa từng biết đến quy tắc gia đình nào như thế.

Nhìn lại cái hàng rào quanh căn nhà, lúc trước trông còn thơ mộng nhưng giờ cô thấy giống như bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài hơn.

Diệp Chỉ Bạch bối rối. Bị nhốt, không thể thoát ra phải không? À… con bé vừa nói…

Diệp Chỉ Bạch đối mặt với em gái mình, không biết nên lựa lời thế nào.

“Em nói về tổ ấm trước mặt cha… Bộ đó là thứ em nên nói sao? Cha mẹ nghe được sẽ giận mà, đúng chứ?”

Tuy nhiên, Diệp Thanh Hà chỉ biết nhún vai và cười khổ.

“Chuyện là thế này. Hồi mấy đứa còn nhỏ, mẹ và cha cũng đã từng sống ở đây. Nhưng vài năm sau đó, Quân Nhi đột dưng bảo muốn ở riêng với con. Cha chiều theo ý con bé, miễn hai đứa vui là được.”

Lời ông nói như của một người cha cam chịu. Rõ ràng hiện lên trong đôi mắt ông là một chút gì đó sợ sệt đối với Quân Nhi. Hàm ý kiểu: “Cha hết cách rồi, vạn sự giao cho con.”

‘Sao ông ung dung quá vậy?’ Diệp Chỉ Bạch thầm nghĩ.

Khoan, nãy ông ấy có nhắc đến gì đó—chữ “mẹ” thì phải.

Diệp Chỉ Bạch vẫn chưa muốn về phòng nghỉ ngơi. Cô vẫn chưa gặp hết toàn bộ thành viên trong gia đình. Cô hỏi với tông giọng có hơi chút trầm ấm và mang theo ánh nhìn mong đợi.

“Cha… Quân Nhi… mẹ có ở đây không? Con muốn chào mẹ một tiếng.”

Phận là trẻ mồ côi ở kiếp trước, cô mong mỏi muốn biết cảm giác có một người mẹ ra sao.

Nghe cô nói, Diệp Thanh Hà và Diệp Chỉ Quân cứng đơ người trong chốc lát, thậm chí nín thở. Diệp Chỉ Quân chầm chậm quay sang Diệp Thanh Hà và lắc nhẹ đầu, nhắc ông cẩn thận với lời nói.

Nhưng trên khuôn mặt Diệp Thanh Hà hiện lên hai chữ quyết tâm. Không cần phải đề phòng làm gì, dù gì đây là điều Chỉ Bạch xứng đáng được biết và không sớm cũng muộn sẽ phải đối mặt—điều mà cả nhà sẽ phải trải qua. Giấu đầu thì lòi đuôi, con bé cần phải biết.

Với tông giọng hồi tưởng và hối hận vô cùng, Diệp Thanh Hà giải thích.

“Chỉ Bạch… mẹ con, bà ấy không còn ở đây rồi… bà ấy đã đi đến một nơi rất xa.”

“…”

Diệp Chỉ Bạch bất động một lúc, sau khi hoàn hồn, cô chầm chậm cúi đầu, tiếp thu thông tin.

‘Cha à, con khuyên cha nên cứ thế nói thẳng ra. Con hiểu được mà.’

‘Lại một lần nữa, mình không có mẹ.’

Những câu chữ vang vọng trong thâm tâm cô.

Khi Diệp Chỉ Bạch dần chấp nhận dòng suy nghĩ, Diệp Chỉ Quân cắt ngang.

“Cha! Cha không nói rõ ràng hơn được à? Cha nói nghe như mẹ đã mất rồi ấy. Mẹ chỉ mất tích thôi, đã chết đâu!”

Ồ.

—‘Lại một lần nữa, mình có thể không có mẹ....’

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện