Mặc cho nghe những lời an ủi, Diệp Chỉ Bạch đang phải vật lộn với thực tại rằng chuyện cô còn sống nghe rất lạ thường. Nếu cô biết có ai đó bị xe đâm mà vẫn còn sống sờ sờ như thế, chắc cả đời cô sẽ sống trong nỗi nghi ngờ nhân sinh mất.
Vừa lúc Diệp Chỉ Bạch định nói thêm gì đó, Diệp Thanh Hà cất tiếng nói từ phía ghế tài xế.
“Khách quan mà nói… đúng là có những lúc con cư xử kỳ lạ đó Chỉ Bạch. Nhưng trong mắt cha, con không khác gì một đứa con gái ruột trong nhà, hơn hết con lại rất hiểu chuyện! Kể từ lúc con rơi vào hôn mê… căn nhà dường như trở nên trống trải. Quân Nhi đôi khi lại âm thầm khóc trong phòng con bé… Phận làm cha, ta không khỏi cảm thấy xấu hổ với bản thân…”
"Cha à, đủ rồi đó.”
Diệp Chỉ Quân trợn mắt nhìn về phía ghế trước.
“Không phải cha lúc nào cũng than đất thở trời rằng khi nào thì chị mới tỉnh lại sao? Làm như có mỗi con buồn ấy.”
Cô phải công nhận một điều là ông Diệp Thanh Hà thiếu đi sự nghiêm nghị thường thấy ở một người cha.
Tuy là không hoàn toàn đồng cảm với ông ấy, nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ làm Diệp Chỉ Bạch đâu đó cảm thấy trái tim cô được sưởi ấm.
Diệp Thanh Hà chưa bao giờ coi Chỉ Bạch là gánh nặng của gia đình. Ông nói to với vẻ đăm chiêu.
“Kể từ lúc còn nhỏ, con không thể đi đến trường như bao đứa trẻ khác. Con luôn tựa bên khung cửa sổ, chim trong suy tư trong khi ngắm nhìn những chú chim sải cánh bay qua. Mỗi lần nhớ lại, cha thấy tội lỗi vô cùng… Cha đã hỏi qua nhiều bác sĩ và họ đều bảo con không gặp vấn đề gì về trí tuệ, nhưng để an toàn thì con đã luôn phải ở nhà. Ngoại trừ Quân Nhi, con không còn ai để chuyện trò cùng, không bạn không bè…”
Diệp Chỉ Bạch chăm chú lắng nghe, không thể không để ý đến một điểm trớ trêu. Cô bị câm thì sao mà giao tiếp với ai được! Diệp Thanh Hà tự trách ông qua những lời ông nói. Từng câu chữ nói lên nỗi ân hận của ông vì đã không thể cho con gái mình một cuộc sống bình thường mặc cho gia cảnh giàu có.
Ông thở một hơi dài, cười khổ.
“Thế nên là nếu con nói về chuyện kỳ lạ… thì cha mới kỳ lạ, dù sống trong cảnh tiền đếm không xuể, cha vẫn không thể giúp con sống cuộc sống của một người bình thường…”
Câu từ cha nói khiến Diệp Chỉ Quân gợi nhớ về thời thơ ấu của cô với chị Chỉ Bạch. Nắm chặt lấy tay Diệp Chỉ Bạch, cô nói với tông giọng nhỏ nhẹ và nồng ấm.
“Bề ngoài chị có thể trông khó gần nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ đến sự ân cần chị thi thoảng thể hiện. Có thể chị không còn nhớ nhưng chị từng san sẻ đồ ăn vặt với các cô hầu ở nhà và lắng nghe chuyện vui, chuyện buồn hay vấn đề của bọn họ. Mặc dù chị không đáp lại câu nào, mọi người vẫn nguyện lòng chia sẻ với chị. Mọi người quý mến chị lắm đó…”
“Thế nên có lẽ chị không biết… nhưng ngày chị gặp tai nạn, cả nhà chìm trong bầu không khí u buồn.”
Diệp Chỉ Bạch suy tư, nhìn xuống nơi tay của hai người bện với nhau. Diệp Chỉ Bạch của quá khứ vô hồn vô cảm nên có khả năng tình cờ được mọi người yêu quý. Nếu mọi hành vi hồi đó của Diệp Chỉ Bạch đều xuất phát từ người cùng lớn lên với nó là Diệp Chỉ Quân, thì quả thực Quân Nhi hồi nhỏ là một cô bé rất ngoan ngoãn, đáng yêu. Bây giờ con bé vẫn thế, đặc biệt là trong cách đối xử với Diệp Chỉ Bạch của hiện tại.
Diệp Chỉ Quân ngả đầu tựa vào vai Diệp Chỉ Bạch, chia sẻ thêm một số chuyện khác.
“Thế nhưng, dù chuyện chị gặp tai nạn là bi kịch, chuyện xảy ra hôm nay không khỏi khiến em cảm thấy có khi đây lại là cái phước. Hồi đó, đôi mắt chị nhìn trống rỗng như hồ sâu không thấy đáy… Nhưng hôm nay, đôi mắt chị đã ánh lên một tia sáng!”
“Vậy có nghĩa là chị trở nên thông minh hơn sao?” Diệp Chỉ Bạch dò hỏi.
“Chị vẫn luôn thông minh mà! Chỉ là không biểu lộ mấy thôi! Giờ chị đã có thể nói chuyện, em đang có vô vàn điều muốn nói với chị nè! Đợi về nhà, hai chị em mình có thể trò chuyện thỏa thích với nhau, nói cả ngày, nói đến thâu đêm để bù cho bao lâu nay em không thể nói chuyện với chị… Ối em xin lỗi… chị mới vừa xuất viện, chắc còn đang mệt trong người. Buổi tám của chị em mình dời sang ngày khác vậy! Mai, mai đi chị!”
“Ư-Ừm… chị sẽ cố.”
Con bé phấn khích thấy sợ luôn trời!
Diệp Chỉ Bạch nửa vui nửa choáng ngợp trước vẻ phấn khởi của Diệp Chỉ Quân. Em à, có thể chị hết câm nhưng em cũng đừng quá mong đợi rằng chị sẽ thỏa lấp những năm bị câm trước đó trong một lần chứ!
Nhưng nói gì nói… cô muốn biết ý kiến của gia đình mình về chuyện cô bị xe đâm, sống thực vật nhưng lại chỉ phải chịu vài vết trầy xước.
Nhìn vào cánh tay bóng mượt của cô, tự dưng thắc mắc ấy nổi lên trong đầu.
“Sao… những vết thương ngoài da của mình hơi ít…”
“Chỉ Bạch”
“Sao cha?”
Diệp Thanh Hà không quay đầu về phía sau xe, ông nhìn con gái mình qua gương chiếu hậu của chiếc xe. Là một người cha, ông ngay lập tức trả lời thắc mắc ấy.
“Về gốc gác các thứ của con… cha sẽ kể tất tần tật sau khi con nghỉ ngơi đầy đủ. Nhưng về thắc mắc vừa nãy của con… thú thật là ta không thể trả lời cho con. Theo quan sát của những người đi đường khác, lúc con bị chiếc xe đó đâm, người con văng xa cả chục mét. Nếu là người bình thường thì nhẹ nhất là tàn tật, nặng hơn là tử vong. Nhưng con thấy đấy, hiện tại bây giờ con vẫn bình yên vô sự. Đến cả đội ngũ y hầu gái tại gia cũng không thể giải thích được điều này.”
Ngưng một khắc, ông tiếp tục nói.
“Thế nhưng… quả thực có nhiều điều bí ẩn trên thế gian này mà chúng ta vẫn chưa thể giải thích. Như cha đã nói, con là con gái của cha, con gái của Diệp Thanh Hà, và Diệp gia luôn là đồng minh của con. Chúng ta sẽ khép lại vấn đề này từ nay và mãi về sau, sẽ không một ai khác biết con bất thường. Con, cha lẫn Quân Nhi… đều không cần phải biết. Để cả nhà mình được sống những ngày tháng bình yên và an tâm, nhiêu đó chưa đủ sao?”
Nhiêu đó chưa đủ sao…
Quá đủ luôn.
Kẻ từng sống một đời không biết đến hai chữ “bình yên” như Diệp Chỉ Bạch hiểu rõ câu đó hơn ai hết.
Mọi chuyện đã rõ.
Cái quả cầu chết tiệt đó không hề nói dối, cô thực sự được bảo bọc kỹ.
Nếu không có Diệp gia đứng ra bảo hộ, có thể cô đã bị bắt vào phòng thí nghiệm vì sự dị thường của cô.
Có những bí mật không nên bật mí, đặc biệt là khi bật mí có thể đảo lộn cuộc sống bình an của cả nhà. Người chưa từng sống trong sự bình an như Diệp Chỉ Bạch cảm thấy rung động sâu sắc trước bức tranh đời sống thường nhật yên ả.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Chỉ Quân càng ôm chặt lấy Chỉ Bạch một cách bạo dạn, cô càng hạ quyết tâm bảo vệ và quý trọng người chị của mình hơn.
Diệp Chỉ Bạch nhẹ nhàng luồn tay ra khỏi cái ôm và chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng Diệp Chỉ Quân. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng xe vang đệm bên tai hòa cùng bầu không khí gia đình thân mật, Diệp Chỉ Bạch như được tiếp sức nơi đầu lưỡi, từ tận sâu trong lòng cô phát ra một tiếng đầy chân thành.
“Cảm ơn…”