Mặc chiếc váy mới trắng tinh khôi, cô thả mình trên chiếc giường bệnh mềm mại, đôi mắt cô thiếu đi sức sống. Cô không biết phải diễn tả những cảm xúc hiện tại thành lời ra sao. Đôi lúc cô lăn mình trên giường. Ôi… cuộc đời là sự pha trộn giữa đủ loại hương vị, hấp dẫn vô cùng…
Vừa nãy, cô đã cố hết sức bình sinh giải thích với Quân Nhi rằng cô vẫn ổn, tình trạng của cô không có gì bất thường. Sau khi giải quyết xong nhu cầu, cô đã cảm thấy tốt hơn rồi. Vũng nước khi nãy… chỉ là sự cố thôi! Cô chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa! Với cả, giờ cô đã tiếp thu và hiểu được cách nữ giới đi vệ sinh rồi. Thị phạm trực tiếp như thế, cô có muốn không học cũng không được.
Lý thuyết lẫn thực hành được mớm đến tận mồm thế này, chỉ có đần độn lâu năm mới không tiếp thu được!
Hừm… Diệp Chỉ Bạch nghĩ lại về màn thị phạm khi nãy. Khuôn mặt không cảm xúc thường thấy của cô không ngờ lại e thẹn đỏ bừng. Cái được nhiều hơn cái mất, mà cũng không hẳn là mất gì. Dẫu thế, nó vẫn có gì đó hơi kỳ lạ nha!
Nếu là thực tế thì giờ cô đã không nằm lăn qua lăn lại trên giường, luôn mồm than thở.
Diệp Chỉ Quân vừa nãy đi đến bên cửa sổ hướng ra ngoài, giờ đã quay lại. Chắp hai tay lại trước mặt Chỉ Bạch, cô hơi nghiêng đầu về phía Chỉ Bạch và mỉm cười.
“Chị ơi, cha đã đến để đón chúng ta về nhà. Chị đã được xuất viện rồi, cùng về thôi.”
“Về nhà…?”
Diệp Chỉ Bạch ngừng lăn lộn trên giường.
“Ừm.”
Diệp Chỉ Quân bước vài bước đến gần hơn và chầm chậm đưa cánh tay về phía Diệp Chỉ Bạch.
“Về mái nhà của chúng ta.”
Nhà…
Thật là một con chữ ấm lòng.
Nghe chữ “nhà”, thứ đầu tiên hiện lên trong tâm trí Diệp Chỉ Bạch là căn hộ cũ kỹ và có phần xuống cấp. Cái nơi gì mà hè thì mưa dột, đông thì gió lùa và để đến siêu thị thì cần cuốc bộ một khoảng xa. Cô không định quay lại chỗ đó đâu…
Nơi ở mới có gần siêu thị hơn không? Mà quan trọng hơn, giờ mình cũng đã có một gia đình mới. Chỉ mỗi việc được nói chữ “cha” chữ “mẹ” đã khiến mình háo hức rồi…
Thấy Chỉ Bạch hơi do dự, Chỉ Quân nhẹ nhàng vén mái tóc đen với một tay, khom người cầm lấy tay run rẩy của Chỉ Bạch với tay còn lại. Một lần nữa, giọng du dương vang lên bên tai.
“Đi thôi chị, về mái ấm của chúng ta.”
..................
Cơn gió cuối mùa hè mang theo hơi ẩm lùa khẽ bên tai, khác xa so với bầu không khí có phần ngột ngạt trong phòng bệnh. Mái tóc bạc của Diệp Chỉ Bạch phất phơ trong làn gió dịu nhẹ, viền váy trắng tinh của cô đung đưa theo từng nhịp cơn gió. Cảm giác nó đem lại vô cùng dễ chịu.
Chỉ mới vài tiếng trôi qua kể từ khi cô được sống lại một lần nữa, thế nhưng thời gian trong Diệp Chỉ Bạch dường như trôi qua chậm vô cùng.
—Giờ mình có thể sống theo ý mình rồi.
Bước đi tay trong tay với Diệp Chỉ Quân, Chỉ Bạch cảm thấy áp lực. Hơi ngại phải thừa nhận nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm nắm tay con gái. Giờ được nắm rồi, cô cảm thấy bồn chồn âu cũng là điều dễ hiểu.
Cô thắc mắc một điều… bộ con gái lúc nắm tay nhau hay vẽ vòng tròn lên tay người kia à?!
Cô không chắc nữa, chỉ là cô thấy Diệp Chỉ Quân cứ hay làm thế, khiến bàn tay cô nhột nhột.
Bước ra khỏi bệnh viện, Diệp Chỉ Bạch đưa mắt nhìn xung quanh…
Cô chỉ biết mở to con mắt trong sự ngạc nhiên!
Dọc theo con đường rộng rãi ngoài bệnh viện trung tâm thành phố là hai hàng xe Sedan đen cao cấp.
Hai hàng xe đậu ngay ngắn, chừa chỗ cho người đi bộ đi vào bệnh viện.
Trước mỗi chiếc Sedan sang trọng hoặc là cô hầu gái hoặc là vệ sĩ trong bộ vest và kính râm.
Bọn họ đứng xếp hàng dạt ra hai bên, chắp tay sau lưng với nét mặt trang nghiêm.
Đập vào đôi mắt đang nhìn xuống từ trên bậc tăng cấp của bệnh viện… là một cảnh tượng đầy uy nghi và ngoạn mục.
Diệp Chỉ Bạch trong lòng bối rối, không biết có phải họ đang chào mừng một nhân vật quan trọng nào đó chăng.
Cảnh tượng thế này đến trong phim cô cũng hiếm khi bắt gặp.
Tuy nhiên…
Những vệ sĩ và hầu gái đồng loạt quay về phía cô!
“““Chúc mừng Đại Tiểu thư đã xuất viện!!”””
Trời ơi, ồn quá! Sấm rền ngang tai!
Hả?!!
Diệp Chỉ Bạch hoảng hốt nhìn trái nhìn phải cho đến khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của Quân Nhi bên cạnh. Chỉ khi đó Chỉ Bạch mới dám khẳng định… họ đang chúc mừng cô!
Chỉ mong là họ đừng có la toáng lên như thế!
Những người khác ở gần đều đổ dồn ánh mắt về phía cô!
Cái chết như một cơn gió, luôn ngự bên ta. [note62842]
Vừa xuất viện chưa bao lâu, Diệp Chỉ Bạch lại một lần nữa đón nhận vòng tay ấm áp mang tên “chết trong lòng”.
Diệp Chỉ Bạch chỉ muốn trốn chui trốn lủi vào đâu đó, không muốn ở trong cái chốn giày vò như địa ngục này nữa.
Gia đình mơ ước ơi, tôi chân thành cảm ơn. Bốn mùa như được sưởi ấm qua sự đón chào nồng hậu của mọi người.
Cô nhỏ tiếng thì thầm.
“Quân Nhi… cha và mẹ… họ đâu?”
“Đi theo em, chị.”
“Okay…”
Sủi lẹ khỏi chỗ này thôi, đi đến chỗ nào khác cũng được!
Diệp Chỉ Quân chủ động bước chậm lại để sánh bước với Diệp Chỉ Bạch.
Diệp Chỉ Bạch đi chậm vì cơ thể còn yếu, từng bước đi như thể cô đang leo núi.
Cái cảm giác có đứa con gái đi nhanh hơn mình thật là khó chịu!
Hửm?
Trong lúc đi, Diệp Chỉ Bạch bắt gặp một người đàn ông ở phía cuối đoạn đường.
Người đàn ông trạc tuổi trung niên mặc trên mình bộ đồ khác với những người kia.
Ông ấy cao đâu đó 185cm, sở hữu thân hình đồ sộ và vóc dáng cao ráo. Bộ đồ ông mặc là bộ âu phục có kiểu dáng khác với bộ đồ của mấy người vệ sĩ.
Trang phục của ông nhìn gọn gàng và hơi hướng uy nghi, mang khí chất của một người cầm quyền đã lâu.
Trên khuôn mặt có quai hàm đẹp là những nếp nhăn mà qua đó thấy được vẻ hốc hác cùng vết tích nước mắt của người đàn ông trung niên. Điểm tô thêm vào vẻ uy nghi của ông là bộ râu cằm nhỏ.
Mái tóc đen vuốt keo về một phía thường là kiểu tóc của những người thành công.
Mặc dù tóc còn nhiều nhưng đã có dấu hiệu rụng dần do làm việc quá sức.
Điều duy nhất khiến ông trông bớt uy quyền là giọt nước mắt đọng lại mà ông đang cố kiềm nén. Tay nắm chặt lại, ông nhìn các cô con gái của mình đi về phía này.
Quân Nhi giải thích.
“Ông ấy là cha của chúng ta, Diệp Thanh Hà, Chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn Diệp. Chị còn nhớ ông ấy không?”
“Chị… từng nghe qua…”
“Chị nhớ sao?!”
“…À thôi, coi như chị chưa nói gì…”
*Ahem*, ý của chị đúng nghĩa là từng nghe qua ấy!
Tập đoàn Diệp là doanh nghiệp lớn nhất thành phố Kì Hải, chủ tịch của họ cũng thường xuất hiện trên TV. Hồi cô còn là sinh viên đại học địa phương, cô chắc chắn từng nghe qua về ông ta.
Diệp Thanh Hà, Chủ tịch Tập đoàn Diệp và là cha của Diệp Chỉ Quân và Diệp Chỉ Bạch, đứng đó với đôi mắt đẫm lệ. Cuộc hội ngộ với hai đứa con gái của ông không thể không cảm động. Diệp Chỉ Bạch nghĩ người quyền cao chức trọng như ông sẽ luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh trước mặt thuộc hạ, dù muốn khóc cũng không được phép. Giữ mình như thế mới đúng là trách nhiệm cao cả.
Tuy nhiên, có vẻ cô đã đánh giá cao ông.
Khi hai bên chỉ còn cách mười bước chân…
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má Diệp Thanh Hà!
Cảm xúc tràn ngập, ông nức nở gọi.
“Hai đứa con gái rượu của ta!! Cha tin… vẫn luôn tin con sẽ tỉnh lại!!”
Ông trông không có vẻ gì là giữ kẽ cả!
Diệp Chỉ Bạch tai nghe mắt thấy tượng đài doanh nhân huyền thoại vội lấy mu bàn tay lau hai hàng nước mắt.
Tuy nhiên, biểu cảm Diệp Chỉ Quân tối sầm. Cô ngừng bước và nhắc nhở.
“Cha à… nhỏ nhẹ thôi, cha làm chị sợ đó. Không phải rõ ràng con bảo qua điện thoại là đừng có mang nhiều người đến và làm lớn chuyện mà. Cha không nghe con nói sao?”
“Éc…! Quân Nhi à, cha con… cha con chỉ muốn Chỉ Bạch khi xuất viện sẽ cảm thấy con bé được quan tâm vô cùng thôi mà!”
“Quan tâm hay không không thể hiện qua hình thức. Và tiện con nói cha luôn... chị hiện không nhớ mấy về quá khứ, chị không biết cha là ai nên đừng có làm ồn lên quá. Chỉ tổ khiến chị bối rối thêm thôi, cha hiểu chưa?”
Khuôn mặt Diệp Thanh Hà cứng đơ trong một khắc.
“Quả nhiên ký ức vẫn bị... aaaa, kệ đi! Miễn là Chỉ Bạch đã tỉnh lại... những thứ khác không quan trọng!”
Diệp Chỉ Bạch nhận ra một điều khá bất ngờ. Cha cô, Diệp Thanh Hà, dường như sợ Quân Nhi. Nhưng điều đó không quá khó hiểu khi xét đến chuyện Quân Nhi luôn tỏa ra khí chất đáng sợ trừ lúc ở với cô. Không chỉ Diệp Thanh Hà, kể cả các cô hầu gái lẫn vệ sĩ dường như né tránh tia nhìn lạnh lẽo đến thấu xương của Quân Nhi.
Ể, không lẽ… người quyền lực nhất ở đây là em gái của mình?!
Thế nhưng, Diệp Chỉ Bạch lại không nhận ra bản thân cô còn lạnh lẽo hơn. Khí chất cao ngạo mà Chỉ Bạch vô thức tỏa ra khi đứng cạnh Quân Nhi đem lại cảm giác không thể tiếp cận đến khó tả, như thể cả thế giới chỉ có hai người họ, không thể nhìn thấu và bất khả xâm phạm.
Diệp Thanh Hà lau đi nước mắt có lẫn trong đó mồ hôi từ trên trán. Lâu nay đứa con gái thân thương đã không mở mắt, nay nhìn vào khuôn mặt của con bé, ông cười với vẻ nhẹ nhõm. Chỉ Bạch vẫn vô cảm như ngày nào... nhưng sự thật con bé tỉnh lại được đặt trên hết mọi thứ.
Diệp Thanh Hà quay đi và ra hiệu cho vệ sĩ đằng sau ông. Người vệ sĩ hiện lên vẻ bối rối.
“Dạ… thưa Diệp Tổng, ngài cho gọi gì ạ?”
“Đưa ta chìa khóa xe. Cậu không cần phải lái cho hôm nay. Thân làm cha, ta sẽ tự đưa con gái mình về nhà.”