Cho tôi hỏi quý vị, cảm giác khi được mỹ nữ bế vào lòng sẽ ra sao? Hồi trước, Diệp Chỉ Bạch vẫn luôn mơ ước hão huyền về cảnh tượng này, nhưng rồi cũng đành cười và gạt nó qua một bên. Thứ giấc mơ vô cùng lố bịch.
Vẽ ra viễn cảnh ấy thì đẹp, nhưng bất kỳ ai với đầu óc bình thường cũng đều nhận thức được chuyện đó là không thể, quá xa xỉ.
Giả sử nó có xảy ra thì chắc người đó cũng chết vì xấu hổ rồi.
Và giờ thực tế đang phô bày ra trước mặt, cô muốn đập đầu vào chỗ nào đó.
Từng bị xe hơi “đánh yêu” một phát đi chuyển kiếp, nay cô lại sắp chết trong sự ngượng ngùng. Sau cái chết, mình lại sắp đón nhận thêm một cái chết khác nữa.
Vãi đạn, em à, chị em mình ngang nhau về cân nặng lẫn chiều cao mà sao nhìn em bế chị trông dễ dàng vậy, thậm chí còn không thở nhọc luôn?!
Với 20 năm sống danh dự như một thằng đàn ông, Diệp Chỉ Bạch cố giẫy giụa theo bản năng.
Đôi chân nhỏ nhợt nhạt đá qua đá lại vài lần, ngoài tiếng bẹp bẹp của chiếc dép va với sàn phát ra thì chả có tác dụng gì.
Âu cũng vì cô nào dám cử động mạnh!
Cặp đùi kẹp chặt như để nhắc nhở cô.
—Mi mà quậy thì lần này không chỉ là vài giọt li ti đâu…
Mặc dù Diệp Chỉ Quân tay ôm lấy Chỉ Bạch rất vững song tay chân cô không phải thuộc dạng cường tráng hay gì, cô sẽ khó di chuyển nếu Diệp Chỉ Bạch giẫy giụa.
“Chị à… đừng cử động giúp em với! Không phải chị đang vội sao?”
“…”
Ừm, em nói không sai.
Đôi lúc ta sẽ phải hy sinh một phần danh dự để cứu vớt lấy phần danh dự còn lại.
Diệp Chỉ Bạch ngoái đầu nhìn lại chỗ nãy cô đứng.
Nhìn thấy vài giọt nước óng a óng ánh trên sàn, Chỉ Bạch hiểu hơn ai hết rằng kháng cự chỉ khiến vũng nước bự thêm. Thế nên, cô ngừng chống cự và thả lỏng cơ thể.
Nhắm đôi mi và tập trung nhịn.
Cô bỏ cuộc, mặc cho số phận đưa đẩy.
Chân, tay cùng mái tóc bạc theo đà bung xuống như cá muối vô mộng. [note62805]
Diệp Chỉ Quân giờ đã có thể đứng vững trở lại.
Ngoài vững nhưng bên trong thì nhảy cẩng lên vì vui.
Chị ngoan ngoãn nằm trong… vòng tay mình!!
Dù chị có vẻ không thích… nhưng chị vẫn nghe lời mình nói!
Diệp Chỉ Quân cố nuốt nước bọt, kiềm chế thôi thúc muốn ôm chặt lấy Diệp Chỉ Bạch từ tận sâu trong trái tim. Thứ cô cần ưu tiên hiện giờ là giúp chị mình giải tỏa nỗi buồn.
Không để đợi lâu, Chỉ Quân bắt đầu bước đi.
“Chị giữ chặt lấy em nhé. Cảm thấy khó chịu chỗ nào thì nói ngay cho em biết có được không?”
“Được...”
Chị bỏ cuộc rồi, em thích làm gì làm.
À... để tiện nói cái này luôn!
“Nhớ đi chậm chậm thôi”
“Dạ được luôn…!”
Phải chậm và chắc!
Đi nhanh quá sẽ khiến “cái ly” đầy nước này tràn ra mất.
Diệp Chỉ Quân dồn toàn bộ sức lực vào cổ tay và lòng bàn tay nhằm giữ người Diệp Chỉ Bạch chắc chắn hơn. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán Chỉ Quân khi cô dùng gót chân kéo đóng cửa phòng bệnh, sau đó đi sâu vào trong phòng…
Cửa đóng lại, cô đi về giữa phòng.
“?”
Trước khi Diệp Chỉ Bạch định thắc mắc, Diệp Chỉ Quân đã bế cô đi đến phía đối diện giường bệnh, dừng lại trước bức tường đá cẩm thạch. Diệp Chỉ Bạch để ý thấy đoạn bức tường trước mặt không ăn khớp với xung quanh.
Diệp Chỉ Quân sau đó ưỡn mình vươn vai về phía bức tường, một phần nhỏ bức tường bị lún vào như công tắc ẩn.
*Két, két, két*…
“!”
Cô không cảm thấy bất ngờ, mà cô thấy sửng sốt luôn rồi. Mở tung ra hai bên là một cánh cửa được trang trí sao cho giống y hệt tường đá cẩm thạch xung quanh.
Và phía sau nó chính là nhà vệ sinh mà Chỉ Bạch đã luôn muốn thấy!
Căn phòng rộng vài chục mét vuông, sạch sẽ, có bồn tắm trắng bóng loáng và bồn cầu trông rất sang.
Công… công nghệ tương lai đây sao?
Phòng vệ sinh bí mật ẩn sau bức tường ư?!
Diệp Chỉ Bạch cảm thấy không tin vào mắt mình được, cô hỏi.
“Quân Nhi… không phải em bảo nhà vệ sinh… nằm ở dưới tầng 15 sao?”
“À, nhà vệ sinh công cộng thì đúng là ở dưới tầng 15 đó chị. Nhưng mình đã có một cái ở trong phòng rồi, nên em mới bảo chị không cần phải ra ngoài...”
Mọi cơ sở vật chất trong phòng bệnh này đều được xây riêng cho Diệp Chỉ Bạch, kể cả chiếc máy pha cà phê cạnh giường. Nhưng vì hôn mê suốt hai năm trời, chả có thứ gì được sử dụng.
Nhưng giờ thì có rồi đó!
Diệp Chỉ Quân cẩn thận thả ra và để Chỉ Bạch đứng lại trên mặt đất. Khi đó Chỉ Bạch mới nhận ra… bế cô không hề là chuyện dễ. Trán Quân Nhi ướt đẫm mồ hôi và tiếng thở cũng có phần gấp, rõ ràng là em ấy đang cố hơi quá.
Nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, Quân Nhi đang cố tỏ ra mình ổn, em ấy bước lùi khỏi cửa phòng vệ sinh.
“Rồi đó chị… hờ~, chị cứ thong thả giải quyết.”
Chị cũng muốn lắm… đương nhiên là muốn lắm luôn!
Nhưng Diệp Chỉ Bạch người cứng đờ, không biết nên nói sao.
Quân Nhi dường như không có ý định quay đi, đang không ngừng nhìn cô.
Mấy bạn nữ ơi, cho tôi hỏi lúc đi vệ sinh mấy bạn cũng nhìn nhau đi như thế này à?!
Có cái khỉ ấy, Diệp Chỉ Bạch biết rất rõ chuyện này!
“Em không định rời đi sao?”
Trong một khắc cô nghĩ nói thế sẽ giúp Quân Nhi nhận ra và rời đi.
Nhưng không, đôi mắt Quân Nhi ánh lên sự quyết tâm.
“Chị thứ lỗi cho em. Vẻ cứng rắn đó của chị không lọt qua mắt em được nữa đâu. Tình trạng hiện giờ của chị vẫn chưa ổn, em cần phải trông coi chị cho thật kỹ. Xin đừng để ý đến em!”
Sao mà không để ý cho được má!
Ơi là trời, mình chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà!!
Diệp Chỉ Bạch định nói gì đó nhưng cơn buồn tiểu không cho phép, cô nắm chặt lấy váy.
Ơ… váy?
Mặc váy thì đi như nào…
Diệp Chỉ Bạch đơ người tại chỗ.
“…”
Diệp Chỉ Quân nghĩ đến một khả năng, cô nói.
“Không lẽ… chị không nhớ cách đi vệ sinh sao? Hồi trước chị biết đi mà…”
“Xin lỗi em…”
Nếu không phải gấp gáp thì tự thân Chỉ Bạch có thể mày mò cách đi. Nhưng giờ thời gian đang quay lưng lại với cô. Kể cả một Chỉ Bạch lúc nào cũng mặt lạnh băng cũng không thể giấu nổi vẻ xấu hổ, hốt hoảng và vội vã.
Sau một thoáng bất ngờ, Diệp Chỉ Quân mắt lóa sáng với một ý tưởng tuyệt vời. Cô tự hào vỗ ngực, trấn an cô chị của mình với nụ cười.
“Chị không phải lo!”
Sao mà chị mày không lo cho được?!
“Em sẽ chỉ cho chị từng bước cơ bản!”
“Không cần…”
“Đừng khách sáo với em mà, không sao đâu chị!”
Đôi lúc, im lặng là vàng, đặc biệt là khi cô đang mắc một trong ba cái gấp của một con người. Thân trên mà tía lia là thân dưới sẽ phải gánh chịu hậu họa khôn lường.
Sự im lặng của cô chị mình trong mắt Chỉ Quân mặc nhiên trở thành sự đồng ý.
Diệp Chỉ Quân không ngần ngại tóm lấy viền váy Chỉ Bạch và lật lên một phát mạnh!
“!”
Trong lòng thì ngập tràn cảm giác xấu hổ và sốc, bên ngoài thì lộ thiên và… phơi bày trước mắt Diệp Chỉ Quân.
Kỳ lạ thay, Diệp Chỉ Bạch có thể nghe thấy tiếng thở khác… với lần thở nhọc do bế cô khi nãy?
Diệp Chỉ Quân giúp buộc váy cô quanh eo.
“Chị có thể ngồi xuống được rồi… hay để em giúp chị cởi luôn quần lót?”
“Không cần… không c… ưmmm…”
Bộ cô còn khả năng kháng cự sao?
Mù tịt về chuyện đi hái hoa, cô không có quyền phản bác hay chống đối.
Buông xuôi đôi tay, cô đành để Quân Nhi làm cho cô. Không lâu sau đó, cô đã được đặt ngồi lên bệ bồn cầu trắng sáng.
Diệp Chỉ Quân hài lòng vỗ tay một cái và nghiêng đầu cười.
“Xong rồi chị, không cần kiềm nén nữa, hãy thả tự do cho nó đi!” [note62804]
“Hờ~…”
Mèn đét ơi, tê dại cả người.
Kể cả có là dưới ánh nhìn của Diệp Chỉ Quân, Diệp Chỉ Bạch thả mình trôi xuôi theo dòng nước.
Nếp nhăn trên khuôn mặt dần phai đi, thế giới xung quanh chìm vào sự yên tĩnh.
Cơn mưa mùa hạ là thế đấy, chúng nhanh đến nhưng cũng chóng đi.
....................
Diệp Chỉ Quân sau đó giúp cô điều chỉnh lại bộ đồ.
Chỉ Bạch giờ đây người ngợm sảng khoái và thư giãn. Nhưng bên trong cô giờ đây đã không còn toàn vẹn, tinh thần bị đả kích nặng nề.
Bị mỹ nữ nhìn lúc tiểu tiện, cuộc đời cô vốn tưởng chừng đã bước sang trang mới, nay đã bị xé sạch.
Thật đau lòng, thật thảm thiết.
Với khuôn mặt còn ửng hồng nhè nhẹ, Diệp Chỉ Quân tựa má vào bàn tay, mái tóc đen ngả sang bên, cô hỏi với vẻ phấn khởi.
“Sao rồi chị? Hehe… thấy thế nào chị, thư giãn đầu óc chưa?”
“…”
Em còn hỏi thế…
Được… em muốn biết chứ gì?
Thế thì tự mà nhìn đi…
Diệp Chỉ Bạch không nói gì, chỉ quay mặt đi một góc 90 độ.
Ánh mắt cá chết, chính xác là những gì Diệp Chỉ Bạch đang nghĩ.
Đôi mắt tím chất chứa sự dỗi hờn, dường như đang trách móc và đổ lỗi.
Ánh mắt có chút trống rỗng kia có thể hớp hồn một ai đó.
Với người khác thì họ có thể sẽ thấy ớn lạnh.
Nhưng đây là Diệp Chỉ Quân.
C—Cô đột nhiên siết đôi chân lại với nhau!
“Ch-Chị à…! Đừng nhìn em như thế! E-Em… em đã làm gì mà bị nhìn như thế?!”
“?!”
Ôi không…
Bị nhìn như thế làm Diệp Chỉ Quân cũng muốn sử dụng nhà vệ sinh theo!
Ngoài chuyện đó ra, cô còn quan tâm đến một chuyện nữa.
Đó là… nãy chị mình có vẻ đã quên cách đi vệ sinh, chị ấy học lại cách đi được chưa nhỉ?
Phỏng theo diễn biến từ nãy giờ… chắc là chưa đúng không?
Sao mình lại xuất chúng thế này!
Diệp Chỉ Quân bỗng nghĩ đến cách để cô vừa giải quyết nhu cầu của mình vừa củng cố lại kiến thức cho chị mình.
“Nếu chị vẫn chưa nhớ rõ cách sử dụng nhà vệ sinh… hay là để em thị phạm cho chị? Quan sát lại quá trình sẽ tốt cho việc ghi nhớ. Thực ra… tiện em cũng cần đi luôn…”
Đột dưng em bày ra trò gì nữa thế!
Xì tốp…
Em định thị phạm cái gì cơ?!
Nhưng trước khi Diệp Chỉ Bạch kịp phản ứng hay lên tiếng, Diệp Chỉ Quân với cặp má đỏ ửng đã tuột váy đồng phục nữ sinh xuống trước mặt Diệp Chỉ Bạch!
Hai tay hai bên dây chun của mảnh vải trắng tinh khôi đằng sau chiếc váy.
Ngay tức khắc, khung cảnh Diệp Chỉ Bạch chưa từng chứng kiến từ trước đến nay bày ra trước mặt.
Sáng chói lóa, quá đỗi thiêng liêng, Chỉ Bạch nhắm mắt lại…
Chủ yếu là vì kể từ lúc Chỉ Bạch tỉnh dậy, Chỉ Quân đã luôn cư xử thất thường trước mặt cô. Nhưng giờ trên mặt cô đỏ ửng và dòng chữ “ngại ngùng” được viết rõ ràng.
Không… không được! Dù là thị phạm hay không, thân là quý ông, Diệp Chỉ Bạch chỉ nên nhìn khi có lý do chính đáng hoặc thẳng thắn, trực diện mà nhìn! Làm sao mình có thể lợi dụng tình huống để nhìn?
Phải phải…! Thế nên mình phải cương quyết khước từ… nhất quyết từ…
Tuy nhiên.
Giọng du dương cùng vẻ ngại ngùng hiếm thấy của Chỉ Quân vang lên bên tai Diệp Chỉ Bạch.
“Nhìn cho kỹ nha… chị. Em chỉ thị phạm lần này thôi… em… em ngại phải làm lần nữa lắm.”
Ừm.
Em ấy dễ thương thật.
Diệp Chỉ Bạch chầm chậm đưa mắt lên nhìn phía trước.
Đành phải xem thôi, cốt cũng là học thêm một kỹ năng.
—Không có gì phải ngại.