Có vẻ Diệp Chỉ Bạch đã xem nhẹ khả năng giải quyết vấn đề của em gái cô. Trước khi cô có thể bắt kịp tình hình, tiếng động cơ trực trăng vang tanh tách ngoài cửa sổ. Và đột nhiên không biết từ đâu ra mà cô đã cầm trên tay một cái hộp điện thoại mới được đóng gói tinh tế.

“Thánh thần thiên địa ơi…” Diệp Chỉ Bạch giữ lấy chiếc hộp như báu vật quý giá. Dù ngoài mặt không có vẻ gì bất ngờ, thâm tâm cô lại như biển động dữ dội. ‘Cái… cái này là Pineapple 14, thứ mà mình của kiếp trước thậm chí còn không dám mơ đến! Giá 5 chữ số… lại còn là mẫu mới nhất… quá phô trương rồi!!’

Thấy Diệp Chỉ Bạch cứng đơ tại chỗ và ngắm nhìn mọi ngóc ngách của chiếc hộp, Diệp Chỉ Quân không thấy lạ gì vì vốn chị cô mù tịt trong chuyện xài điện thoại. Thế là cô chu đáo mở hộp, cẩn thận gắn thẻ SIM vừa kích hoạt vào chiếc điện thoại trắng tinh khôi và đưa lại cho Diệp Chỉ Bạch.

“Xong hết rồi đó chị. Em nghĩ chị vẫn chưa quen với việc sử dụng điện thoại ngoại trừ ứng dụng bản đồ, nên để em bày chị vài đường cơ bản cho. Em đã kết nối wifi cho điện thoại rồi, dù chị cũng chả biết wifi là cái gì… Dẫu sao thì chị cũng nên nhìn qua đi! Giờ em đi gọi điện thoại tý, xong em quay lại liền.”

Em xem em đang coi thường ai? ‘Thân là thanh niên trẻ hiện đại đầy tham vọng, sao chị lại không biết sử dụng điện thoại được?! Em cứ làm việc của em đi.’

Không gì có thể ngăn cô vọc chiếc Pineapple 14 này. Không gì có thể, ngoại trừ…

“Ủa chị?” Diệp Chỉ Quân dụng ý cất tiếng gọi.

“Hửm sao à?”

“Chị đang níu em… em không đi được… Hehe… Chị không muốn em rời đi đến thế sao?”

“…”

Diệp Chỉ Bạch chỉ khi đó mới nhận ra cô đang vô thức nắm lấy vạt áo em gái mình.

Hành động nắm lấy vạt áo Chỉ Quân của Chỉ Bạch như trực tiếp đâm vào lòng tự tôn của một đấng nam nhi trong cô. Cô ngay lập tức rút tay về, cảm giác xấu hổ và khó tin cuộn trào trong cô. Mình vừa làm cái trò gì vậy…? Đây không phải cô. Thân là cựu đàn ông tự lập luôn không ngại đương đầu với khó khăn của cuộc đời, cô không bao giờ lấy người khác làm chỗ dựa tinh thần, lại càng không nếu đó là người phụ nữ cô vừa mới gặp.

Nhưng dù thế, cảm thấy sự cô đơn ập tới quá dữ dội làm cô mất kiểm soát hành vi, níu lấy mảnh vải để tìm đến sự an tâm từ Diệp Chỉ Quân.

Nhận ra nỗ lực níu kéo trong một khoảnh khắc của chị mình, Diệp Chỉ Quân ngồi xuống cạnh Chỉ Bạch. Mái tóc đen dài sượt trên má Chỉ Bạch, làm cô cảm thấy nhột. Chỉ Quân cất lên giọng nói dịu dàng.

“Em đi có tý thôi… Em biết chị sợ cô đơn nhưng em cần gọi cho cha. Ông ấy vẫn chưa biết chuyện chị tỉnh lại. Kể từ lúc chị gặp tai nạn, trông ông ấy già đi đáng kể… Dù có nói hay không chắc cũng không là vấn đề, nhưng em nghĩ vẫn nên báo cho ổng biết.”

Cha? Diệp Chỉ Bạch cảm thấy xa lạ đối với từ này. Cô đã sống một cuộc sống trước đó mà không hề biết cái cảnh có cha có mẹ ra sao. ‘Mình có cha mẹ ở cuộc đời này sao?’ Phức cảm trong cô lại thêm tầng thêm lớp khi biết chuyện này.

Với cử chỉ chậm chạp, gần như lưỡng lự, cô cuối cùng buông tay khỏi vạt áo Diệp Chỉ Quân.

“Em đi đi, chị sẽ ổn thôi…”

“Ừm, em sẽ sớm quay lại”, Diệp Chỉ Quân trấn an cô, sau đó đứng lên và rời khỏi phòng. Cửa phòng đóng lại một tiếng *bụp*, Diệp Chỉ Bạch vô cùng xấu hổ lấy hai tay che mặt. Sau đó, buồn cười thay, cô bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường.

“Trời ơi là trời… ngại ghê luôn á… cái tay hư, chắc chỉ còn nước… chặt bỏ… không được, nhưng ngại chịu không nổi…”

Mặc dù lời nói phát ra nghe nặng nề, cái chất giọng bình tĩnh khi nói của cô khiến hành động của cô trông có phần hề hước. Mệt sau vài lần lăn, cô ngưng lại, nhìn lên trần nhà và dần hiểu được lý do đằng sau hành động nông nổi.

Diệp Chỉ Bạch lại lần nữa tay che lấy mặt, cơn ngượng ngùng ập tới khi cô nhớ lại nụ cười trìu mến của Diệp Chỉ Quân. Không hẳn là cô có cảm xúc sâu đậm gì đối với Diệp Chỉ Quân, dù gì họ cũng chỉ mới gặp, chỉ là cô cần ai đó làm chỗ dựa. Vụ tai nạn rồi chuyện đi đầu thai trong bệnh viện cũng như nỗi sợ trước những thứ không biết và môi trường xa lạ, việc ở một mình trong căn phòng rộng lớn như vậy cô lại càng không hề mong muốn.

Diệp Chỉ Bạch chầm chậm ngồi dậy, co chân lại và ôm lấy đầu gối. Mái tóc bạc tỏa ra khắp xung quanh, tạo cho cô cảm giác an toàn. Dù không có tình cảm sâu nặng gì với Diệp Chỉ Quân, cô vô cùng cảm kích vì lòng tốt em ấy dành cho cô, đặc biệt qua cử chỉ ân cần như nấu cháo yến mạch, cho nước khoáng và thậm chí còn tặng cô chiếc điện thoại Pineapple 14 xa xỉ. Tuy có hơi hơi biến thái-... *Ahem*... Dù có là vậy thì Diệp Chỉ Bạch lòng vẫn ghi nhớ những điều này, thề sau này sẽ báo đáp khi có thể.

Với chiếc điện thoại trong tay đã được kích hoạt, Diệp Chỉ Bạch có thể làm được một số chuyện. Cô mở cửa hàng ứng dụng lên và nhanh chóng tải QQ về. Dù đời cô chẳng ra cái nỗi gì, cô vẫn còn nhớ tài khoản QQ của mình. Đơn giản vì trong đó còn vài Q coin từ hồi cô lỡ tay bấm nạp coin. Nhớ tài khoản chỉ là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng vô cùng vì nó là mối liên kết đến cô của kiếp trước.

Sau khi nhập mật khẩu, Diệp Chỉ Bạch thấy dòng thông báo thay đổi vị trí đăng nhập và cần xác thực hiện lên. Cô liền bỏ qua lựa chọn xác thực bằng điện thoại vì điện thoại cũ của cô chắc quy tiên theo cô lúc đó rồi. Cô có thể đi thay SIM tại tiệm điện thoại di động, nhưng không khả quan cho lắm. Tới đó mà nêu tên cũ của cô ra, nhân viên kiểm tra thấy tên bị liệt vào mục “đã chết” thì hỏng chuyện.

Thế nên chỉ còn một lựa chọn là xác thực bằng câu hỏi bảo mật. May cho cô là cô vẫn nhớ câu trả lời cô thiết lập hồi học cấp hai. Câu hỏi là “Ai là bạn thân nhất của bạn?” cùng câu trả lời là “Có cái nịt”. Đúng là một câu trả lời ngây thơ, thuần khiết và đượm chút buồn của cô hồi cấp hai.

Nhưng đáp án cho câu hỏi là vậy đó. Cửa sổ xác nhận đã xác thực thành công hiện lên, cô được cấp quyền đăng nhập trên thiết bị mới. Màn hình chờ tải nhanh chóng xen vào.

Kết nối mạng mạnh giúp tải trang nhanh đến bất ngờ. Màn hình điện thoại cô hiển thị giao diện nhắn tin chính. Vẫn là ảnh đại diện đó, gái anime tóc bạc, hiện lên trên góc trái màn hình. Mỉa mai thay, cô bây giờ cũng biến thành gái tóc bạc luôn rồi.

ID của cô là “Bạch Diệp Phiến”. Vốn ban đầu nó là “Bạch Dạ Phiến”, ID cô đặt hồi cô học cấp ba hay tỏ vẻ ta đây, nhưng khi lên đại học, cô đổi sang cái tên bớt phô trương nhưng vẫn phong cách.

Thật là một cảm giác quen thuộc khi trở về QQ, không gian ảo quen thuộc của cô. Diệp Chỉ Bạch lướt qua các đoạn tin nhắn, hầu hết là nhóm đại học. Thêm các thông báo định kỳ từ chuyên gia học thuật trong nhóm lớn hơn nữa là hết rồi, không có tin nhắn nào nói về tai nạn của cô.

Tay lướt dọc các đoạn tin nhắn QQ, cô cảm thấy bị tách rời. Làm gì có ai rảnh đi nhắn tin với người đã khuất. Hồi học đại học cô cũng không xã giao nhiều nên ít có tin nhắn cá nhân đến cô. Công việc làm thêm bán thời gian cũng không đủ giải quyết vấn đề kinh tế eo hẹp của cô. Thế là cô hay từ chối các buổi xã giao vốn cần bỏ tiền ra, mạng lưới xã hội của cô đã hẹp lại còn hẹp thêm.

Tin nhắn duy nhất thu hút sự chú ý của cô là từ người có biệt danh “Chị gái cool ngầu” vào hồi sáng nay, trước lúc tai nạn đó xảy ra. Tin nhắn ghi: “Chiều nay em có lớp không Tiểu Bách?”. Khuôn mặt Diệp Chỉ Bạch trở nên nghiêm nghị. Cô biết cô không nên trả lời. Nhận tin nhắn từ người đã khuất là một chuyện kinh hãi vô cùng đối với bất kỳ ai.

“Chắc là em không đến được lớp nữa rồi”, cô thầm nghĩ với chút buồn bã và âm thầm xóa đi dòng tin nhắn.

Cô suy tư. Sợi dây duyên phận sẽ tùy mối quan hệ mà lựa chọn kết nối lại, có những thứ tốt hơn nên bỏ lại ở quá khứ. Suy nghĩ như vậy giúp tâm cô trở nên bình thản trước những dòng tin nhắn trôi xuôi theo dòng đời. Một dòng đời không có cô trong đó.

Tuy là vậy, giữa danh sách cuộc trò chuyện QQ đầy yên ắng, có một nhóm trò chuyện vẫn liên tục *ting ting* những dòng tin nhắn mới. Không ai khác ngoài bọn họ, “Nhóm Trao đổi giữa những người yêu thích Anime và Manga”. Trong một lần, cô vô tình tìm thấy cộng đồng này và tham gia vào, lúc ấy cô cứ như đã phát hiện ra kho báu. Hội những con người cùng chung sở thích bàn tán về anime và cosplay. Sự nhiệt tình và vui vẻ của bọn họ là liều thuốc chữa lành đối với cô sau những giờ làm việc căng thẳng.

Giờ vẫn đang là buổi chiều mà nhóm đã có hơn 99 tin nhắn mới. Ít nhất còn nhóm này vẫn hoạt động sôi nổi. Tò mò không biết họ đang bàn về cái gì, Diệp Chỉ Bạch nhấn vào cuộc trò chuyện. Vừa vào thì cô để ý một người đang điên cuồng chọc và nhắc đến cô, hình đại diện thì để ảnh của họa sĩ manga nổi tiếng, “Ái Mang La A Thầy”[note62676] , phía trên đội chiếc vương miện ám chỉ chức vụ chủ nhóm.

“Diệp Tử đâu rồi? Lặn gì thì lặn, lâu lâu ngoi lên coi, hiện diện đi! Sáng giờ tao gọi mày lên coi tập gần đây nhất của mùa mới, mày có coi chưa? Bao cháy luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện