Diệp Chỉ Bạch ngạc nhiên với trải nghiệm mượt mà trên chiếc điện thoại của Diệp Chỉ Quân. Một cảm giác mượt và nhạy hết chỗ chê mỗi khi lướt hay bấm, khác xa với mẫu máy dựng cũ kĩ cô xài ở tiền kiếp. Hồi đó, mỗi lần mở ứng dụng là đầu cô lại nhẩm đếm cừu, thật đúng là tiền ít thì đào đâu ra đồ thơm mà hít.

Chỉ Quân nghiêng người lại gần, cô tò mò hỏi trong khi mái tóc cô cọ xát với vai của Chỉ Bạch.

“Chị nè… sao tự dưng chị lại muốn coi bản đồ thế?”

“Chỉ là chị có chút tò mò thôi”

“Okay chị!”

Diệp Chỉ Bạch trả lời qua loa, Quân Nhi ngoan ngoãn đáp lại cũng không đào sâu gì thêm, đỡ được phần nào. Giờ thứ cô đang để tâm là hình ảnh người đẹp tóc bạc ngủ nheo mắt được đặt làm hình nền điện thoại… hình chụp cô đây phải không?! Một lần nữa, cô có thể xác thực độ cuồng chị gái hết cứu của con bé Quân Nhi này, cô cảm thấy vừa hãnh diện vừa có chút bất an.

Thở một hơi, Diệp Chỉ Bạch vờ như không thấy tấm hình nền và mở ứng dụng xem lịch trong điện thoại lên.

—Ngày 01 tháng 06 năm 2022, 2 giờ 43 phút chiều.

Cô chau nhẹ đôi mày. Cô vẫn còn nhớ rành rành lúc cô bị xe đâm ở kiếp trước là vào buổi trưa cùng ngày này. Điều này ám chỉ từ lúc cô chết ở kiếp trước thì thời gian chỉ mới trôi qua tầm 2 tiếng hơn một tý—ôi mạ ơi, đúng là quả chuyển kiếp mượt như sunsilk!

Ngày này quan trọng âu cũng vì một lý do nữa. Hôm nay là dịp giảm giá đầu tháng, ngày tiệm trà sữa chạy khuyến mại. Nếu không vì giảm giá, Diệp Chỉ Bạch đã không mua trà sữa để “theo đuổi” cô gái đó, thứ vốn quá xa xỉ đối với cái miệng của cô.

Và cái cục sáng tròn tròn đáng nguyền rủa đó lại còn móc mỉa cô là “simp chúa”[note62639] , hoàn toàn hiểu sai về quan hệ giữa mình với cô ấy! Không phải đeo bám, nó giống kiểu một sợi chỉ định mệnh phức tạp nối họ lại với nhau thôi, không hơn không kém.

Tay hiện đang cầm điện thoại, Diệp Chỉ Bạch hiểu rõ việc khơi gợi lại những ký ức đó là vô nghĩa. Cô giờ đang bước trên một con đường đời mới, đương đầu với những chướng ngại mới ở phía trước rồi. Nhưng trước tiên, cô cần biết cô đang ở chỗ nào. Cô lướt điện thoại, mở ứng dụng bản đồ lên để xác định vị trí hiện tại và xác thực liệu đây có phải thế giới cô từng sống không.

Đôi mắt Diệp Chỉ Bạch kinh ngạc mở to trong khi ngón tay đang lướt trên bản đồ trong điện thoại. Nhận ra sự chú ý bất thường của chị gái cô, Diệp Chỉ Quân lo lắng hỏi.

“Sao vậy chị?”

“Diệp... à Quân Nhi, cho chị hỏi cái này” Diệp Chỉ Bạch chỉnh lại lời của mình ngay sau khi nhận thấy ánh nhìn của Diệp Chỉ Quân. [note62621]

Tay cô tiếp tục lướt dọc lướt ngang màn hình hiển thị bản đồ, đôi mắt cô hiện lên vẻ hoài nghi.

“Chỗ này… là Bệnh viện Trung ương thành phố Kì Hải đúng không?”

“Đúng rồi đó chị. Chị đã nhập viện ở đây hai năm nay. Tụi em thuê phòng này cũng như cử hầu gái túc trực ngày đêm”, Diệp Chỉ Quân thiết thực trả lời.

“Không phải cái đó, ý chị là mình đang ở thành phố Kì Hải à?” Diệp Chỉ Bạch nói cụ thể hơn.

“Thì đương nhiên Bệnh viện Trung ương thành phố Kì Hải nằm ở thành phố Kì Hải rồi…” Chỉ Quân đáp lại, môi cô run lên vì vui sướng. Chị yêu của mình biết xài bản đồ!

Dù thắc mắc của Chỉ Bạch có phần kỳ lạ song Chỉ Quân chả thèm để tâm. Tuy nhiên, Diệp Chỉ Bạch bị dòng suy tư nhấn chìm. Không chỉ chuyển sinh vào cơ thể này một thời gian ngắn sau khi chết, cô còn ở đúng cái thành phố kiếp trước cô sinh sống. Không sai, Diệp Chỉ Bạch kiếp trước sống ở thành phố Kì Hải và theo học tại đại học tốp của địa phương, Đại học Kì Hải. Để vào được trường, cô đã phải nỗ lực biết bao.

Căn hộ Chỉ Bạch từng thuê để sống nằm ở Quận Đông của thành phố. Khoảng cách từ nơi cô từng sống đến bệnh viện trung ương nằm ở Quận Tây không quá xa. Mặc dù anh ở bờ Tây em ở bờ Đông song căn hộ của cô chỉ cách bệnh viện tầm 12 cây số.

Hình như cô vừa chuyển sinh đến nơi cách chỗ ở cũ của cô đúng một cú ném đá thì phải? Diệp Chỉ Bạch không thể xác định liệu đây là sự trùng hợp hay là do cái quả cầu tự xưng thần đó sắp đặt. Cảm thấy âu lo và muốn nắm rõ thêm về tình hình, cô nhanh tay truy cập vào trang tài khoản mạng xã hội của thành phố Kì Hải, mở mục tin tức địa phương để xem coi thử có manh mối gì về sự kiện hay điều bất thường diễn ra hiện giờ trong cái thành phố tưởng chừng quen thuộc này không.

Tim Diệp Chỉ Bạch bỗng trở nên nặng trĩu khi đọc tiêu đề trang đầu. Chứng kiến tin báo về cái chết của cô trên trang nhất thực sự quá đỗi vô thực. Tay cô dần tê dại khi đến gần màn hình, không thể… cô không dám bấm vào xem chi tiết. Cô không chịu được việc phải gợi lại khoảnh khắc cuối cùng đầy đau đớn đó.

Diệp Chỉ Quân nhận thấy nỗi buồn ám lên trên khuôn mặt Chỉ Bạch, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Chỉ Bạch, cố xoa dịu cô.

“Có phải nhìn thấy tin tức về vụ tai nạn làm chị khơi gợi lại lúc đó sao? Em xin lỗi… lúc ấy đã không có ai ở bên chị. Chắc chị lực bất tòng tâm vô cùng, người qua đường thì bận rộn với cuộc sống của họ… không ai để ý đến chị, và chiếc xe van đó… Aa em thực sự có lỗi với chị… kể từ giờ, em sẽ luôn ở bên để quan sát chị. Em sẽ không để chuyện như thế xảy ra thêm lần nào nữa!”

Xe van hả? Diệp Chỉ Bạch mặt nhăn nhở thầm nghĩ, tai nạn của cô do xe hơi gây ra, không phải xe van. Dù vậy, cử chỉ nồng hậu của Chỉ Quân đã tiếp cho cô thêm chút dũng khí.

Diệp Chỉ Bạch nhau mày nhấp vào đường dẫn đến trang báo. Bài báo không cung cấp thêm quá nhiều thông tin, chỉ là ảnh chụp cùng mô tả chi tiết hiện trường.

“Danh tính người bị hại đã được xác định. Nạn nhân là sinh viên năm hai thuộc khoa Y Đại học Kì Hải. Khám nghiệm sơ bộ cho thấy tài xế xe van dưới sự ảnh hưởng của nồng độ cồn đã gây tai nạn. Phía nhà trường đã nhắc nhở sinh viên phải quan sát cẩn thận khi băng qua đường.”

Tài xế say rượu bia lái xe… má nội này đúng là bất cần đời mà! Cô cảm thấy mấy kẻ tay cầm vô lăng miệng văng hơi cồn này xứng đáng bị nghiêm trị, thật là khiến người ta phát tiết quá đi mà.

Ảnh chụp tại hiện trường cho thấy thi thể của cô đã được di dời.

Quá đủ rồi. Trái tim Chỉ Bạch đau nhói khi cô tắt trang tin tức và trả điện thoại lại cho Chỉ Quân. Trong thâm tâm cô chỉ có thể nói lời thượng lộ bình an đến với cô kiếp trước: ‘Gửi tôi của kiếp trước… yên tâm đi. Cậu đã cố gắng nhiều rồi… an nghỉ đi.’

“…Chị cần một chiếc điện thoại giá cả hợp lý.”

“…Được luôn chị, để em sắm cho chị một chiếc đỉnh của chóp luôn nhé.”

Diệp Chỉ Bạch há nhẹ mồm trước cái cuộc trò chuyện đầu gà đít vịt này.

“Ý chị là… giá thành phải…”

Cô cố chỉnh lại hướng cuộc trò chuyện, nhưng cứ như cô đang cố sửa mái nhà giữa cơn bão dữ dội.

“À à, em hiểu rồi chị”, Diệp Chỉ Quân nghiêm túc gật đầu, hiểu lầm chồng hiểu lầm, “Ý chị là giá tiền không thành vấn đề đúng không ạ? Hiệu năng mới đúng là thứ ta cần quan tâm đến. Quả là chị của em mà, thật sâu sắc và thấu đáo!”

Diệp Chỉ Bạch chỉ biết ngã bật ngửa. ‘Em không hiểu gì cả! Chị chỉ đang cố tiết kiệm tiền thôi mà!’

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi một điều vẫn luôn làm cô hoài nghi. Tuy cô nghĩ là khả năng thấp nhưng vẫn sẽ hỏi.

“Nè Quân Nhi… hôm nay em đến đây không phải… bằng trực thăng đúng không? Em tự đi đúng không…?”

“Hửm? À, chị cũng muốn đi trực thăng sao? Em hiểu rồi! Để em gọi thêm vài cái để—” [note62622] [note62623]

Diệp Chỉ Bạch nhanh chóng cắt ngang lời Chỉ Quân trước khi em ấy có thể gọi hầu gái tới lần nữa. “Chị không có muốn. Chị chỉ hỏi thôi.”

“Ồ… Mà nay chị hỏi toàn mấy cái kì kì không thôi.”

‘Em mới kì đó!’ Diệp Chỉ Bạch tự nhủ trong trạng thái bức bối. Từ khi nào mà gọi trực thăng lại như gọi taxi vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện