Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Trong miếu lúc này đang rất hỗn loạn.

Minh Hà tiến vào ngoại điện của Thanh Hư Cung, vừa mới đặt chân, hai bên lập tức đã có tập kích lao đến.

Đó là đệ tử thân tín Thanh Hư bố trí vốn dùng để tập kích Hàn Môn và Tần Dịch, lúc này Minh Hà nhận hết.

Có trận pháp bỗng nhiên cuồn cuộn, Địa Long quật khởi, Âm Hỏa gào thét, mấy tên đạo sĩ xung quanh giơ kiếm gỗ đào nói lẩm bẩm, mấy lá đạo phù bao quanh vây khốn Minh Hà, lóe ra các loại ánh sáng thuật pháp.

Mặt Minh Hà không biểu lộ, ngón tay nhỏ nhắn búng một cái, như nhặt hư hoa.

"Bính!"

Địa Long biệt tích, Âm Hỏa bị dẹp, trận văn lập tức sụp đổ, tất cả đạo phù hóa thành tro bụi.

Minh Hà chỉ một ngón tay liền có bạch mang vòng quanh mấy tên đạo sĩ, tiếp theo lập tức buộc chặt, trói cực kỳ chặt chẽ.

Một trận mai phục có thể làm cho loại đại yêu như Hàn Môn đều vô cùng đau đầu trong tay Minh Hà chỉ trong tích tắc đã tan thành mây khói, bị phá không còn một mảnh.

Nhưng một khắc sau, thần sắc luôn luôn lạnh lùng của Minh Hà liền thay đổi, lông mày cau lại mà nhìn chằm chằm vào phía trước.

Đám người Dương huyện lệnh cũng chen chúc mà vào, Tần Dịch cùng Hàn Môn thản nhiên đi theo phía sau, nhìn thấy cảnh tượng trong điện.

Vốn trong điện có rất nhiều dân trấn đang nghe giảng, lúc này lại bị một đám đạo sĩ xách đao mang kiếm uy hiếp ở đó, biến thành con tin.

Thanh Hòa đạo nhân tối hôm qua vẫn còn ở Vương gia hạ độc kia xuất hiện trong điện, xách đao kề cổ một đứa bé, cười gằn nói.

- Đều dừng tay cho Đạo gia!

Tiểu hài tử bị dọa phát ngốc, ngay cả khóc cũng khóc không được.

Minh Hà nhìn một đám dân trấn quần áo tả tơi gầy trơ xương, khẽ thở dài, trên tay vốn kết pháp ấn cũng buông ra.

Có lẽ nàng có thể lập tức giải quyết tất cả đạo sĩ, nhưng không dám đánh cược, vạn nhất sượt một cái, đó đều là mạng người.

Tần Dịch ở sau lưng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của nàng, có chút khó hiểu. Theo lý, Minh Hà không nên coi trọng mạng người như vậy, Nam Ly và Tây Hoang văng óc tung tóe cũng không thấy nàng trắc ẩn qua ai, chẳng qua chỉ lạnh lùng đứng ngoài quan sát... Có lẽ trong lòng nàng có một bộ tiêu chuẩn khác, mọi người cũng không quá hiểu nhau, tạm thời không dễ đoán.

Nhưng tình huống này xác thực khó giải quyết, chính Tần Dịch cũng không biết giải quyết như thế nào.

Minh Hà chậm rãi nói.

- Các ngươi muốn như thế nào? - Chúng ta luyện Thuật Âm Thi, nhưng vậy thì thế nào? Chúng ta luyện cũng sẽ không gây hạn, sư huynh nói, không tới Huy Dương cảnh, không cách nào đảo loạn địa mạch, càng đừng đề cập đến dao động thiên thời, lại làm sao gây hạn? Cái gọi gây hạn đều do con chuột yêu kia làm ra!

Thanh Hòa phẫn nộ mà nhìn Hàn Môn.


- Hắn mới là đầu sỏ, vì sao các ngươi không trừ yêu, ngược lại gây khó dễ cho chúng ta?

Hàn Môn vô tội mà giang hai tay ra, không giải thích.

Chỉ cần có chút lý giải đối với tu hành thì sẽ biết rõ, hắn tu luyện về lôi điện, không có quan hệ với gây hạn, nói hắn có thể tạo giúp mưa ngược lại còn có khả năng. Hắn đối lập cùng với hạn thi, nói trời sinh thuộc tính không hợp cũng chưa hẳn không thể.

Minh Hà hiển nhiên cũng không có bị đánh lừa, chẳng qua chỉ thản nhiên nói.

- Âm Thi pháp đi ngược lại ý trời. Các ngươi lúc này tu vi còn thấp đã hấp thu huyết nhục của người khác để dưỡng nhan, đã sinh tội trạng. Tu đến chỗ sâu càng sẽ thôn phệ huyết nhục, đánh cắp mạch sống, đây là tà pháp.

- Cái gì là tà pháp! Ít nhất chúng ta lúc này còn chưa giết một người đã sớm hoạch tội hay sao?

Thanh Hòa cả giận nói.

- Nhìn xem bên cạnh các ngươi, Dương huyện lệnh, Vương viên ngoại gì đó, trong tay bao nhiêu oan hồn! Bọn hắn cũng không tu tà pháp, chẳng lẽ lại là người tốt?

Tần Dịch nhịn không được nói.

- Không giết một người? Vậy người tìm đạo trước kia ở đâu?

Thanh Hòa cười lạnh.

- Ta chính là một trong số đó!

Dừng một chút, lại chỉ về phía mấy vị đạo sĩ xung quanh.

- Mọi người đều ở đây!

Tần Dịch ngây người.

Lại nghe Thanh Hòa nói tiếp.

- Âm Thi pháp, vốn đoạt tạo hóa để trường sinh, tổn hại người mà nuôi dưỡng mình. Ta xem đạo hữu tu hành còn thấp, thọ nguyên bất quá hơn trăm, đến ngày thọ hết, còn có thể chính khí nghiêm nghị như hôm nay không?

Tần Dịch nhìn Minh Hà, Minh Hà cũng đang nhìn hắn.

Hai người đồng thời nhớ tới thời khắc trong Đông Hoa địa cung, dung nhan trẻ tuổi tuấn lãng lập tức tóc trắng xóa.

Tần Dịch bình tĩnh nói.

- Nếu như ngươi hỏi ta mấy tháng trước, ta thật không cách nào trả lời. Mà hôm nay sớm đã có đáp án, ta có thể nói cho ngươi biết, loại trường sinh này không phải thứ ta mong muốn.

Thanh Hòa lại nói.

- Cho dù không vì mình trường sinh, chẳng lẽ trông thấy thân nhân mất đi, ngươi không hy vọng hắn có thể tiếp tục còn sống nói chuyện với ngươi?

Nói đến đây hắn vậy mà khóc ra thành tiếng.

- Nếu ta sớm học đạo này, năm đó vợ ta có lẽ sẽ không phải chết.

Tần Dịch im lặng.

Minh Hà thản nhiên nói.

- Cho nên ý của các hạ chẳng lẽ là để cho tu sĩ chính đạo thừa nhận Thanh Hư Cung này chính thống, ngồi nhìn tương lai có khả năng gây hạn?

Thanh Hòa lớn tiếng nói.

- Chỉ cần các ngươi rút lui khỏi núi này, chúng ta tự nhiên sẽ chọn nơi khác tu hành, mọi người nước giếng không phạm nước sông, mỗi người đi một bên!

Minh Hà khẽ lắc đầu.

- Nếu các ngươi thoái ẩn chỗ khác, tu hành ngày càng sâu, tương lai một ngày nào đó đại hạn ngàn dặm, bần đạo ngược lại sẽ thành tội nghiệt, đề nghị này không thể.

Tần Dịch muốn ngăn cản nàng nói chuyện cũng không kịp, trong lòng vô cùng im lặng. Tiểu tỷ tỷ của ta, ngươi hạ giọng một chút, dụ bọn hắn thả người lại nói tiếp không được sao? Một câu cứng rắn đã triệt để chặn hết đường!

- Nói tới nói lui cũng chỉ muốn chúng ta chết!

Thanh Hòa quả nhiên nổi giận như điên.

- Vậy mọi người đồng quy vu tận cũng được!

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười.

- Muốn động thủ thì động nhanh lên, nói nhiều như vậy làm gì? Người kia, Thanh Tâm đạo trưởng, phiền toái ngươi ra đao nhanh lên một chút đi, ta vừa ý ba mẫu ruộng nước nhà Trương Lão Thất đã rất lâu, cứng đầu không chịu bán, ngược lại vung tiền đồng vào trong miếu của ngươi, một đao này chém xuống, ruộng đất kia sẽ thuộc về ta rồi.

Tần Dịch nhìn về phía Vương viên ngoại bên cạnh.

Lại thấy Vương viên ngoại dương dương đắc ý mà nói tiếp.

- Thanh Hòa đạo trưởng, động tác nhanh lên, ta sớm vừa ý mẹ của tiểu mao đầu này rồi, tiện nhân kia còn nói muốn thủ tiết, nếu tiểu mao đầu này chết xem nàng còn thủ tiết cái gì?

Thanh Hòa đạo trưởng há to miệng, cả buổi cũng không biết nói gì cho phải.

Đao kề cổ hài tử kia lại vô ý thức nới lỏng một chút, trong tiềm thức có chút không muốn để cho Vương viên ngoại thực hiện được ý đồ.

Một tia buông lỏng này lập tức bị Minh Hà phát giác, chỉ nghe một tiếng quát, ngón tay nhỏ nhắn kht điểm một cái, tất cả đạo sĩ vậy mà đồng thời bị định thân tại chỗ, nhúc nhích đều không nhúc nhích được nữa.

Trong lòng Tần Dịch khẽ động.

Định Thân Thuật, rất thú vị a...

Các gia đinh của Vương viên ngoại đồng loạt lao lên, nhanh chóng trói lại toàn bộ đám đạo sĩ. Dân trấn được cứu vớt kinh hỉ đan xen, thiên ân vạn tạ mà dập đầu.

- Đa tạ đạo trưởng cứu giúp...

- Chậm đã.

Vương viên ngoại cười quay người thi lễ đối với Dương huyện lệnh, nói.

- Những điêu dân này hiến tài cho miếu, cung phụng huyết nhục cho yêu đạo, nói là bị lừa gạt, nhưng theo tiểu dân thấy thật ra đều là đồng đảng của yêu đạo. Tiểu dân đề nghị đều hạ ngục, nghiêm khắc tra hỏi...


Dương huyện lệnh lập tức hiểu ý, vuốt râu cười nói.

- Có lý, không thể buông tha đồng đảng của yêu đạo, bắt toàn bộ lại cho ta!

Tần Dịch giật mình.

Vốn tưởng rằng Vương viên ngoại hiến kế cứu người, còn âm thầm khen hắn. Như vậy xem ra lời mới vừa nói căn bản không phải kế sách gì đó, con mẹ nó… Chính là lời trong lòng của hắn!

Gia đinh Vương gia như lang như hổ mà nhào tới, lần nữa ấn các hương dân trên mặt đất, tiếng khóc, tiếng hô hoảng sợ đan vào một chỗ, Dương huyện lệnh vuốt râu nói.

- Dẫn toàn bộ về huyện nha, thẩm tra xử lý kỹ càng án này!

Thẩm tra xử lý con em ngươi, chuyến đi này mà bọn hắn không bị lột ba tầng da mới gặp quỷ!

Tần Dịch thật sự nhịn không được, chuyển đầu qua nói với Minh Hà.

- Đạo hữu, cô không quản chuyện này?

Minh Hà mím môi, nhìn tình cảnh loạn tượng nhíu mày không nói. Lão đạo cô kia liếc xéo Tần Dịch nói.

- Huyện lệnh hiềm nghi thẩm tra đồng đảng của yêu đạo, hợp tình hợp lý, lại hợp luật lệ của Đại Càn, chúng ta xuất gia làm đạo nhân, làm sao can thiệp chuyện thế tục?"

Thì ra là thế... Tần Dịch nhíu mày nhìn Minh Hà, Minh Hà vẫn như cũ không nói, nhìn ra được trong lòng đang do dự.

Bên tai lờ mờ truyền đến tiếng nói thầm của Vương viên ngoại.

- Trương Lão Thất, bỏ ba quan tiền mua ruộng nước của ngươi, ngươi không bán, hôm nay rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, một văn cũng không có. Ha ha... Ha ha ha...

Có gia đinh bắt một thôn phụ đến trước mặt Dương huyện lệnh, Dương huyện lệnh liếc trộm Minh Hà, thấy nàng không có chú ý bên này, lặng lẽ đưa tay cọ tới bộ ngực của thôn phụ, cười hắc hắc nói.

- Nếu tiểu nương tử muốn thoát tội, trước hết...

- Cô không quản, ta quản.

Tần Dịch bước nhanh về phía trước, một cước đá vào trên người Vương viên ngoại, đạp hắn ngã dang rộng tay chân, tiếp theo tóm lấy tay Dương huyện lệnh, nặng nề quật xuống đất.

Tất cả mọi người đều bị Tần Dịch bỗng nhiên phát tác làm cho kinh hãi, cả điện yên lặng. Lão đạo cô trừng lớn hai mắt, đôi mắt đẹp của Minh Hà ngưng trên người Tần Dịch, không nói chuyện cũng không ngăn cản.

Dương huyện lệnh đau đến mức nằm trên mặt đất bụm eo, một tay chỉ vào Tần Dịch quát.

- Ngươi, ngươi vậy mà ẩu đả mệnh quan triều đình, có biết luật pháp...

- Không biết.

Tần Dịch "BA~" một tiếng mà tung một cái tát quất vào trên mặt hắn, đánh để hắn nuốt những lời muốn nói trở về.

Tiếp đó ngồi xổm xuống, nhe răng cười.

- Ta là man di.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện