Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Một đám người đi đến sườn núi, trông thấy Tần Dịch đứng ở đó, Minh Hà cũng có chút sững sờ, tiếp đó gật đầu chào hỏi.

Tần Dịch âm thầm trợn trắng mắt, Minh Hà vẫn có đức hạnh này. Mọi người biết nhau đã lâu, không nói bằng hữu, tốt xấu cũng coi như người quen, còn từng "Sống chung", ở trong mắt nàng giống như không có bao nhiêu khác biệt với những người khác cũng.

Minh Hà không có nhân tình, Tần Dịch hắn vẫn có, chắp tay chào hỏi.

- Không phải đạo hữu trở về bế quan rồi sao? Vì sao ở đây? Lời vừa nói ra, bao gồm cả lão đạo cô, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

Ở đây còn có một vị văn sĩ trung niên, là huyện lệnh của huyện Vọng Nam - Dương Phổ. Dương đại nhân sở dĩ đích thân chạy tới nơi sơn dã này cũng bởi vì kinh ngạc đối với dung mạo của Minh Hà, chỉ liếc mắt đã bị mê hoặc.

Trên đời lại có mỹ nhân như thế, rõ ràng phung phí của trời làm khi đạo sĩ! Dương đại nhân quả thật vô cùng đau đớn, lập tức ngâm mấy bài thơ muốn được mỹ nhân coi trọng, kết quả tài văn chương ném vào trong mương, Minh Hà ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.

Dương đại nhân đành phải tự nguyện đi theo mỹ nhân xuống nông thôn, hy vọng có thể có cơ hội đáp lời.

Kinh ngạc đối với dung mạo của Minh Hà đâu chỉ có một mình Dương đại nhân? Đến thị trấn, từ trên xuống dưới Vương gia ngoại trừ nữ nhân ra thì không có ai không trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy Minh Hà. Bọn hắn lúc nào gặp qua mỹ nhân như vậy?

Thế nhưng không có ai dám đến gần, ngoại trừ Dương đại nhân tỏ rõ thái độ, người bình thường không dám tranh ra, nguyên nhân quan trọng nhất là Minh Hà cho người ta cảm giác quá xa.

Đây không phải cảm giác thần sắc, khí chất có thể tạo thành, mà là ý tượng Tiên Đạo của cá nhân Minh Hà tự nhiên ảnh hưởng giác quan của phàm nhân, không thể kháng cự đi thẳng vào nội tâm, phảng phất đang nhìn Ngân Hà xa xôi trên trời, ngươi mặc dù đứng trước mặt nàng lại dường như cách rất xa. Trừ phi cũng là Tu Tiên Giả có thể triệt tiêu loại ý tượng này ảnh hưởng, chứ nếu phàm nhân toát ra ái mộ đối với Minh Hà thì cũng không sai biệt với việc một người có ý dâm đối với một pho tượng.

Trên thực tế, Dương đại nhân ân cần cũng thật giống như ân cần với một pho tượng, không đạt được bất kỳ đáp lại nào.

Nếu không phải bởi vì Minh Hà lâu lâu sẽ nói vài lời cùng lão đạo cô, mọi người thậm chí cho rằng nàng là người câm, sẽ không đáp lại bất kỳ kẻ nào.

Kết quả chạy đến trên núi, lại có một thiếu niên gọi Minh Hà là đạo hữu? Trong lời nói nghe qua là người quen, không phải cố ý đến gần!

Toàn thân Dương đại nhân đều căng thẳng, trong lòng mặc niệm: Sẽ không để ý đến hắn, sẽ không để ý đến hắn.

Kết quả đã thấy Minh Hà khẽ mở môi anh đào đáp lại.

- Bần đạo gặp băng tan tuyết hóa trên đường trở về, gió nhẹ hóa mưa, nhớ lại những điều mắt thấy tai nghe trước đây, lòng có cảm xú liền bế quan nửa tháng ở động phủ của sư thúc ngoài quận, may mắn đột phá.

Được, chẳng những để ý đến hắn, còn nói rất dài, rất kỹ càng.

Mọi người thiếu chút nữa đã khóc ré lên, thiếu niên này là ai? Có người còn nhận ra hắn không phải người thông giếng ngày hôm qua à?

Tần Dịch cũng không biết người khác đang suy nghĩ gì, hắn cho rằng trong mắt Minh Hà cùng người khác không có khác biệt gì lớn, thật ra khác biệt này rất lớn. Nghe xong Minh Hà nói ngược lại khiến hắn không khỏi bực mình thốt lại một câu.

- Đột phá? Ta nói cô mở hack hả?

- Cái gì gọi là mở hack?

Minh Hà khó hiểu.


- Ách, ăn tiên đan ấy?

- Cũng không dùng.

Mọi người: "..."

Nói đi thì nói lại, Tần Dịch cũng không quá kinh ngạc với việc Minh Hà đột phá.

Minh Hà đột phá từ Cầm Tâm đến Đằng Vân Cảnh, nếu nói theo nội đan chi đạo thì gọi là Kim Đan sơ thành, đây đối với bất kỳ người nào có lẽ đều sẽ là một vách núi siêu cấp, cho nên Minh Hà cố ý đi ra ngoài rèn luyện hồng trần, chính vì vượt qua cửa ải này. Trên lý luận, hẳn sẽ là một cửa ải rất khó khăn mới đúng, nhưng Minh Hà không phải người bình thường, nàng là một thiên tài tông môn chưa đủ 20 đã đạt đến Cầm Tâm viên mãn, khiến cho cây gậy thích trang bức như Lưu Tô trong lần đầu tiên gặp mặt đã khen không dứt miệng, Tần Dịch còn chưa thấy qua người thứ hai.

Loại thiên tài này không thể cân nhắc theo lẽ thường.

Mà biến cố Nam Ly liên quan đến tồn vong của một nước, tranh luận về trường sinh, Minh Hà đứng ngoài quan sát toàn bộ hành trình, đại khái cũng vừa vặn ăn khớp với nhu cầu rèn luyện của nàng, đã tìm được một ít cảm ngộ, có thể đột phá xác thực không phải chuyện bất ngờ.

Minh Hà lại nói.

- Tóm lại thời điểm ta vừa xuất quan có người xin sư thúc giúp đỡ, nói nơi đây có dị sự, sau khi sư thúc hiểu rõ tình huống nghi ngờ do Hạn Bạt quấy phá nên mời bần đạo cùng đi xem. Tại sao đạo hữu ở đây?

Sư thúc... Tần Dịch nhìn lão đạo cô, mới Phượng Sơ tầng thứ sáu thứ bảy, không có cao hơn mình bao nhiêu, làm sao lại là sư thúc? Chẳng qua bối phận cao hơn thôi à.

Nói như vậy, lão đạo cô không có nắm chắc đối phó "Hạn Bạt" mới đặc biệt mời Minh Hà tương trợ. Tần Dịch bỗng nhiên có chút muốn cười.

- Nói như vậy, dị sự nơi đây, đạo hữu muốn ra tay?

Minh Hà không biết nụ cười của Tần Dịch giải thích thế nào, chỉ đành phải nói.

- Đúng vậy.

Tần Dịch cười ha hả.

- Vậy rất tốt, ta tới xem kịch đấy.

Minh Hà giật mình, rốt cuộc biết Tần Dịch đang cười cái gì rồi, khóe miệng của nàng cũng nhịn không được cong lên một đường cong, có chút vui vẻ.

Nàng ở Nam Ly, làm người đứng xem. Tần Dịch là một trong những quyển sách bị nàng đứng ngoài lật xem.

Tần Dịch đang "Trả thù", hôm nay nàng không chống cự được mặt mũi của trưởng bối, trở thành người trong cuộc, Tần Dịch ngược lại ngồi yên, xem kịch của nàng.

- Có qua có lại, nhân quả tuần hoàn, mong đạo hữu xem có tâm đắc.

Minh Hà hành đạo lễ, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía Hàn Môn, mơ hồ có lệ sắc lóe lên.

- Nhưng mà vị này... Chẳng lẽ cũng là muội muội của đạo hữu?

Từ lúc Minh Hà xuất hiện, chân béo của Hàn Môn đã run rẩy, giờ phút này càng tái mặt.

Tiểu tỷ tỷ ngươi đến trừ hạn mà, trước tiên để hàng yêu trừ ma qua một bên được không? Hàn Môn khóc không ra nước mắt.

Lại nghe Tần Dịch cười nói.

- Ít nhất trong chuyện này, mục tiêu của vị chưởng quầy này không sai biệt cùng đạo hữu lắm, mọi người đừng ngại làm xong chuyện này lại tính nợ khác, dù sao ta cũng không quản.

Hàn Môn u oán nhìn Tần Dịch, không nói gì.

Minh Hà cũng không nói gì, nàng chưa bao giờ là loại người cố chấp gặp yêu liền trảm.

Đạo hữu ôn chuyện kết thúc, vô số người bên cạnh sớm đã hóa đá. Lão đạo cô kia sớm không nhịn được.

- Hiền chất, đây là người phương nào?

Minh Hà thi lễ nói.

- Đạo hữu ta kết bạn lúc du lịch Nam Ly, hiệp tâm mà trọng lời hứa, là người đáng tin.

Tần Dịch nghe xong vô cùng thoải mái, thì ra Minh Hà đánh giá mình rất cao!

Hắn thoải mái thì có người khác khó chịu, huyện lệnh Dương Phổ hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí mà nói.

- Trách không được tay cầm Lang Nha bổng, thì ra là man di.

Tần Dịch nắm chặt Lưu Tô đang rục rịch, mặt không biểu lộ.

Nhưng không ngờ lão đạo cô kia nghe xong lời hay của Minh Hà, biểu lộ chẳng những không thấy hòa ái, ngược lại càng thối, cứng rắn nói.

- Biết người biết mặt, khó biết lòng người, ai đáng tin? Người này chung sống cùng yêu, chưa chắc là người tốt lành gì.

Tần Dịch nhíu mày, thản nhiên nói.

- Man di và yêu quái trăm cay nghìn đắng bắt tay hợp tác đả thương Thi Ma. Ngược lại có tu sĩ chính đạo, phụ mẫu một phương, khoe khoang thân phận, lải nhải dài dòng, đại địch chân chính thì gác qua một bên không để ý, ta không biết các ngươi tới làm gì?

- Ngươi!

Dương huyện lệnh đang muốn phản bác, Minh Hà lại nói trước.

- Nơi đây vừa rồi có dấu vết thuật pháp giao chiến, có khí tức Thi Ma từ đậm mà thành nhạt, là bị trọng thương. Ta muốn vào miếu một chuyến, chư vị ở bên ngoài chờ một chút.

- Như vậy sao được?

Dương huyện lệnh lập tức nói.

- Sao có thể ngồi nhìn tiên tử mạo hiểm? Mọi người cùng đi, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ làm chút chuyện.

Minh Hà không nói gì, đôi mắt đẹp ngưng tại chữ "Đạo" trên vách đá hồi lâu, giống như có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không có nhìn nhiều, cất bước lên núi.

Với Đằng Vân cảnh của nàng, bài trừ một Thi Ma, xác thực không có độ khó gì.

Đám người Dương huyện lệnh liền như ong vỡ tổ theo sau.

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn bóng lưng mọi người lên núi, khóe mắt quét nhìn Hàn Môn lại không có ly khai. Hắn thế mà bắt được một tia vui vẻ trong mắt Hàn Môn.

Mập mạp chết bầm này vô cùng không thật, có hiềm nghi lừa người. Đừng nhìn Minh Hà tu vi cao, lần này vào miếu tuyệt đối không phải đơn giản, vẫn phải cẩn thận mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện