"Hử...?"
"Sao thế, thưa Phu nhân?"
"Không ạ, chỉ là cháu có hơi thắc mắc... Cái thứ ở kia, là gì...?"
Chúng tôi đã thu hoạch được 'đá vôi' từ chỗ nghêu sò ốc hến bắt ở 'ao cá' vài ngày trước và đang khi chúng tôi đang dở việc rắc chỗ đá vôi ấy lên đất ruộng thì tôi nghe thấy từ dưới đất phát lên một tiếng như vật gì đang bị cháy.
"Hửmmm?~ Đây là... không biết đây là cái gì-ấy?~"
Ông Soncho tò mò đào phần đất ấy lên và thứ hiện ra là cái gì đó trông như phế liệu thực phẩm đang phân hủy đầy bốc mùi. Thế nhưng mùi thối thế này thì ở một cảnh giới khác rồi. Ở một ngôi làng thuần nông như nơi này, phân bón được tạo ra bằng cách cho lên men phân và chất thải động vật như phân bò, chim và cả chất thải người nữa. Phần phân bón ấy sau đó sẽ được xử lý thành phân trộn để bón cho đất trồng. Song cái thứ ở ngay đây, mùi của nó còn kinh khủng hơn cả phân bón nữa.
"Không hiểu sao thứ này làm tôi thấy ghê quá... Phu nhân à, mình mau rắc thật nhiều đá vôi lên trên nó đi~"
"V-Vâng!"
Làm theo đề xuất của ông Soncho, tôi đổ đầy bột đá vôi lên cái đống phế liệu thực phẩm đang phân hủy ấy.
"Ông nội của ông nội tôi có kể hồi ông ấy còn là con nít, đã có một ngài pháp sư đại tài bảo rằng đá vôi có tính chất giúp『tẩy uế』và đặc biệt có lợi trong việc xua tan chướng khí-ấy~"
"Cháu hiểu rồi, thì ra đá vôi cũng có công dụng ấy nữa."
Sau khi đã rải rất nhiều bột đá vôi lên đống phế liệu thực phẩm kia, chúng tôi nghe được một âm thanh lạ, cứ như thể ai đó đang gào thét trước khi cái đống ấy dần teo lại. Không lâu sau, chỗ phế liệu trở nên nhăn nheo và hoàn toàn kho cong, đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy.
"Ơ? Nó biến đâu mất rồi-ấy?~"
"Nó biến thành một cục giòn giòn này rồi khô lại như con sâu rồi ạ."
"À, thôi thì. Tôi sẽ để nó thối đi cùng với các thứ phân khác ở trong hố bùn sau-ấy~"
Thế rồi ông Soncho dùng xẻng xúc chỗ phế liệu đã khô lại cùng với phần đất xung quanh và ném hết vào hố bùn.
"Cùng tiếp tục rắc bột đá vôi lên phần còn lại của mảnh ruộng đi-ấy~ Giờ thì Phu nhân này, nếu ta mà không nhanh lên thì thiếu chủ sẽ đến đón cô đi ăn trưa mất-ấy!"
"Ch-Cháu xin lỗi ạ, cháu chỉ giúp được vào mỗi buổi sáng thôi..."
Hình như công việc của ngài Maricle hết sức quan trọng và để đảm bảo rằng bản thân có thể có đủ sức chinh chiến lâu dài, ngài Maricle quyết định rằng thi thoảng sẽ nghỉ xả hơi một chút. Thế nên ngài Maricle sẽ lên hoàng cung vào buổi sáng và trở lại dinh thự lúc chiều muộn. Còn cụ thể ngày hôm nay, ngài Maricle có nói rằng chúng tôi sẽ đi mua sắm.
"Không sao đâu~ Dù sao hôm nay cũng nóng nực mà nên sau bữa trưa chúng tôi cũng nghỉ thôi~ Vào buổi chiều khi mà trời không còn quá nóng nữa thì chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc sau-ấy~"
Như đang cố để làm tôi vui lên, ông Soncho giãn khuôn mặt đẹp lão của mình ra, tạo nên một nụ cười tươi rói.
"Với lại, những chỗ mà Phu nhân đã rải bột đá vôi lên ấy, hoa màu ở đó sẽ trở nên xanh tươi nhanh hơn nơi khác-ấy~ Đúng như tôi nghĩ, một quý tộc quả nhiên là tuyệt vời-ấy~"
Phải rồi. Chỗ đá vôi ấy... Theo lời ông Bhadra, ma pháp kết hợp giữa phép lành của ngài Maricle và ma lực tôi vô thức rót vào trong lúc làm ra chúng đã biến phần đá vôi này trở thành 'siêu đá vôi'. Siêu đá vôi này có tác dụng thanh tẩy rất mạnh và cung cấp nhiều loại dưỡng chất cho đất trồng.
Thêm vào đó, ông ấy còn nói lợi ích sẽ tăng gấp đôi nếu tôi, người làm ra chúng, hoặc ngài Maricle đích thân đi rải chúng lên đất. Vì quỹ thời gian của tôi phần nào cũng khá linh động, tôi đã đến những cánh ruộng để giúp họ một tay.
Dù tôi có nói là muốn giúp đỡ công việc đồng áng, tôi chưa làm được điều gì quá to tát cả. Tôi chỉ phải cầm theo một xô đầy đá vôi rồi vừa đi vừa rắc khắp cánh đồng mà thôi. Thay vào đó thì những cụ ông cụ bà ở đây phải làm hết những việc nặng nhọc vì họ vẫn cần phải cày đất lên sau khi chúng tôi hoàn thành việc rải đá vôi.
...Và trên hết là đến cả đám con nít nhỏ tuổi hơn tôi cũng hào hứng vác cuốc đi cày ruộng.
Mình phải rải xong cánh đồng này nhanh thôi! Sau khi việc của chúng tôi trên cánh đồng này đã xong, ông Soncho liền dẫn tôi sang một cánh đồng khác.