"Miltia, hôm nay nàng làm tốt lắm... Cảm ơn nàng vì đã thay ta chữa trị cho những cánh đồng."
Vừa ngồi cùng trên chiếc xe kéo ma thuật đi qua vùng quê yên bình, tôi vừa trò chuyện vui vẻ cùng ngài Maricle.
"Không đâu, thiếp... thiếp chẳng làm được gì đáng kể cả đâu... Thiếp... thiếp... giúp họ làm ra đá vôi thôi ạ... Ý thiếp là... những người... thực sự chữa cho đất ruộng phải là ông Soncho và những nông dân khác mới phải ạ..."
"Đúng vậy nhỉ, ta hiểu rồi..."
Ngài Maricle mỉm cười rồi hướng tầm mắt về phía những cánh đồng. Vẫn còn những nơi hoa màu bị héo úa. Nhưng bên dưới sự khô héo ấy, những mầm non đang dần sinh trưởng mạnh mẽ! Cứ như thể những mầm non ấy đang nhìn chúng tôi và nói "chỉ sớm thôi nơi này sẽ được bao phủ trở lại bởi màu xanh trù phú!" vậy.
"Nhân tiện thì nàng có nhận ra điều gì bất thường hay nguy hiểm lúc làm việc trên đồng không?"
"Không có gì nguy hiểm hết ạ... Umm... Mọi người... mọi người đều đối xử rất tốt với thiếp..."
Thực ra thì tôi mới là người cảm thấy áy náy vì đã không thể cầm cuốc lên giúp họ cày ruộng.
"Và cũng không có điều chi quá bất thường cả... Ồ! Phải rồi. Ngài Maricle, ở một góc của mảnh ruộng..."
Sau đó tôi kể với ngài Maricle về chỗ phế thải thực phẩm bốc mùi ấy. Trong lúc đi rải bột đá vôi, chúng tôi đã tìm thấy thêm hai đống phế thải đang phân hủy khác. Tổng cộng có ba chỗ như thế và chúng đều teo lại ngay khi bị chúng tôi đổ bột đá vôi lên trên. Chúng cứ thế mà teo lại cho đến khi chỉ còn kích cỡ của mấy con sâu đất.
Ba đống phế thải khi đã teo đi ấy giờ đã bị dùng làm phân bón sau khi bị ông Soncho quẳng xuống hố bùn.
"Ra là vậy... Ba đống phế thải thực phẩm phát ra mùi hôi à... Và tiếng hét phát ra sau khi nàng đổ bột đá vôi lên chúng... Con số ba..."
H-Hử? Tôi chỉ nghĩ chúng không gì khác ngoài "chuyện có chút bất thường" thôi. Thế mà trái với tưởng tượng đó, biểu cảm của ngài Maricle lại đột nhiên trở nên sắc lạnh. Trông thấy ngài ấy nghiêm túc hết sức như vậy, không hiểu sao tim tôi hẫng đi một nhịp.
"Umm... ngài Maricle ơi... Liệu có phải là... chúng ta nên quan tâm nhiều hơn đến vấn đề với chỗ phế thải thực phẩm đó không ạ? C-Chúng ta có nên bắt đầu quy trình kiện tụng không?"
'Hửm? Ồ không. Không phải vậy. Chỉ cần Miltia và những người khác không sao thì sẽ không có vấn đề gì cả. Chỉ là... ta e rằng đống phế thải ấy có thể liên quan đến loại tà thuật nào đó..."
"Tà thuật ư...?"
"Phải. Xem nào, nàng thấy đấy, ta đã đạt được danh hiệu ma pháp sư『đầu tiên』khi chỉ mới ở độ tuổi này về trên hết là có mối quan hệ thân thiết với Ars. Toàn bộ những điều ấy rất dễ khiến cho nhiều người cảm thấy ghen ghét."
"Thật vậy ạ..."
Phải rồi... Hóa ra là quý tộc cấp cao cũng khá nguy hiểm... Dù sao thì nếu họ có chung cấp bậc thì cũng chỉ cảm thấy 'ghen tỵ' với nhau phần nào mà thôi... Còn đối với mình, mình có thể hiểu nếu có người 'ngưỡng mộ' ngài Maricle, nhưng mà là 'ghen ghét' thì...
Dù cho mình đang ngồi cạnh ngài, dù cho mình đang nắm lấy bàn tay ngài và có thể dễ dàng chạm lấy khuôn mặt ngài chỉ bằng cách đưa tay ra... mình vẫn không chắc liệu có ổn không nếu mình sống trong cùng một thế giới với ngài? Hiện tại thì, mình vẫn cảm thấy như mình là một cái gai trong mắt vậy.
"Nhắc mới nhớ, ngài Maricle ơi."
"Sao thế?"
"Chiếc xe ngựa này, nó đang đi đâu vậy ạ?"
Sau khi tôi được đón từ cánh đồng, chúng tôi đã trở lại dinh dự. Ở đó ngài ấy bảo tôi thay sang một bộ váy nào trang trọng hơn chút và rồi... tôi ở đây, một lần nữa ngồi bên trong chiếc xe ngựa này.
"...Ừ nhỉ. Sau khi chúng mình đến nơi... Sao không đi dạo quanh vui chơi một chút nhỉ?"
Ngài Maricle nói thế rồi lập tức đánh ánh mắt đi nơi khác.