"Xin chào mừng. Ôi, là Ngài Lönnrot đây mà! Chúng tôi đang đợi ngài đến đấy ạ."
"Chào buổi chiều. Hôm nay phiền cô chiếu cố nhé, Gina."
Chiếc xe ngựa của ngài Maricle dừng lại trước một cửa tiệm rõ ràng là chỉ bán các loại trang sức cao cấp. Người bán hàng ở đó... Không, cô ấy hẳn là quản lý ở đây.
"Ôi! Vị tiểu thư đáng yêu quá...! Ngài Lönnrot, phải chăng tiểu thư đây chính là người mà ngài đã kể cho tôi?"
Gina, một quý cô quý phái, vừa hào hứng bắt chuyện với tôi vừa đan tay lại trước đôi tâm hồn trù phú của mình.
"Phải... đúng rồi đó. Đây chính là Miltia."
"Ôi trời! Ôi trời! Ôi trời!!"
Cô Gina đang tỏ ra cực kỳ hứng thú. Cô ấy săm soi tôi từ đầu xuống chân, trên khuôn mặt bao phủ hoàn toàn bởi niềm vui.
C-Chuyện gì đang xảy ra vậy... Cô ấy không hề hướng ác ý gì về phía mình cả. Rõ ràng là cô ấy đang rất hào hứng và hạnh phúc. Mình chưa bao giờ bị nhìn hết từ đầu đến chân như này... Không hiểu sao mình thấy xấu hổ quá...
"Thưa phu nhân Miltia, thật là vinh hạnh lớn lao của tôi khi được làm quen với người. Tên tôi là Eugina, quản lý của Yuzcha & Vettera. Ồ, xin hãy cứ gọi tôi là Gina."
"V-Vâng... Tôi rất vui vì được biết cô ạ..."
Tôi cúi đầu chào và dường như cô ấy thấy hài lòng với cử chỉ đó của tôi vì nét hứng thú vẫn còn hiện lên đôi chút khi cô ấy dẫn chúng tôi vào một căn phòng riêng nằm sâu bên trong cửa tiệm. Trong lúc tôi ngồi xuống chiếc ghế được cô Gina chỉ cho, tôi có thể nghe được tiếng cô ấy nói chuyện với ngài Maricle ở phòng bên cạnh.
"Nghe tôi nói này, Ngài Lönnrot! Cô gái ấy là viên kim cương thô tuyệt nhất trong tất cả các viên kim cương đấy!!! Vẻ đẹp của cô ấy là trên cả tuyệt đỉnh luôn rồi!!! Thưa Ngài Lönnrot, xin hãy dùng hết toàn bộ kỹ năng, tài sản và thời gian để lau chùi và mài bóng cô ấy một cách thật kỹ càng và tỉ mỉ mà không với tất cả nỗ lực đi ạ!!! Cô ấy chính là một nụ hoa chờ đợi hé nở và khi đã nở rồi!! Cô ấy sẽ tỏa sắc thật rực rỡ cho xem!!!!!"
Tuy tôi không có ý định nghe lén đâu, nhưng ở đây có thể nghe rõ được giọng nói đầy kích động của cô Gina luôn này.
...Đ-Đến mức đó luôn ư... Mình trông bẩn bẩn thật sao...? Thế nên cô ấy mới bảo ngài Maricle phải lau chùi mình ư...? Ý mình là... do hồi còn ở nhà cha mẹ, mình chỉ có thể dùng nước bẩn và khăn giẻ để tắm rửa cho bản thân... Xem ra... có lẽ vì thế mà mùi hôi vẫn cứ theo mình cho đến bây giờ...
Nhưng mà nhé! Kể từ khi mình đặt chân đến dinh tự của ngài Maricle, mình đã không tắm nước ấm không ngừng mỗi ngày rồi còn gì. Giờ đây mình đã được tiếp cận với nước sạch và ấm. Và trên hết là mình còn được phép sử dụng xà phòng cao cấp để thoa lên cơ thể nữa.
K-Không biết sao nhưng mình dần cảm thấy áy náy ghê... Ngài Maricle cũng chỉ nói mỗi câu "ừ, ta biết" thôi...
Tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình. Chỉ khi quan sát kỹ hơn mới thấy, tay tôi vẫn còn lấm bẩn do những công việc đồng áng và quá trình chăm sóc cho hồ cá lúc sáng nay.
...Được rồi. Mình sẽ đánh bóng nó. Thật kỹ lưỡng.
Đang khi tôi hạ quyết tâm, ngài Maricle bước vào phòng rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Xin lỗi vì đã để cho nàng đợi."
Sau đó cô Gina cũng đến ngồi đối diện chúng tôi và trên tay cô ấy là một chiếc hộp nhỏ được gói bởi lớp lụa tím tuyệt đẹp.
"Ta có một món quà cho nàng đây, Miltia."
"Một món quà từ ngài Maricle ạ...?"
"Giờ thì phu nhân Miltia này... Người thích thứ nào nhất trong số này vậy?"
Tôi liếc về phía cô Gina và nhìn theo hướng tay cô ấy...
"Ưưưưư...!!"
Sáng bóng quá đi!!!
Cô ấy gỡ bỏ lớp lụa tím, để lộ ra những gì bên trong chiếc hộp. Ngay khi trông thấy chúng, tôi bị choáng ngợp bởi ánh sáng chói lòa. Thậm chí tôi bất ngờ đến nỗi phải quay đi chỗ khác để khỏi bị chói mắt.
Lấp lánh... Óng ánh... Đỏ... Lam... Lục... Vàng... Từng viên đá quý đa dạng màu sắc ấy to như ngón tay cái của mình vậy...!!!
K-Khoan một chút đã?! Đây... cái nhỏ nhất đáng giá bao nhiêu đồng-bạc-ngài-Ars vậy chứ?! Đến cả người chẳng có chút hứng thú gì với đá quý như mình cũng biết. Chúng đắt!! Rất rất đắt!!
Bởi vì á!! Cứ nhìn vào cách chúng tỏa sáng mà xem!! Mình chỉ được sinh ra và lớn lên trong một gia tộc bá tước nên chưa từng thấy đá quý có chất lượng cao như này bao giờ cả!! Mẹ kế của mình rất thích đồ trang sức nên vì thế mình biết được chúng là những tặng vật... rất... cực kỳ... đắt tiền.
"Ng-Ngài Maricle?!"
"Miltia, nàng thấy cái nào đẹp nhất vậy?"
Ngài Maricle hướng nụ cười về phía tôi, một nụ cười đẹp đẽ hệt như đá quý vậy.
Ý tôi là, không có thứ đá quý nào trên đời có thể tỏa sáng hơn ngài Maricle cả!!! Hoàn toàn không!!!