Sáng hôm sau, hai mắt Miltia sáng rỡ lên khi cô nàng phát hiện ra cái thùng. Hai má cô gái đỏ bừng sắc hoa anh đào khi cô ấy vừa ôm theo cái thùng chứa đầy tôm và ốc vừa chạy hồng hộc vào lại trong phòng ngủ.
...Thật mừng khi biết cô ấy thấy vui. Phải rồi, thiếu chủ nhỉ? Nói theo nghĩa bóng thì... Nếu đây không phải là một Miltia mà ai cũng biết, hành động của thiếu chủ có thể bị coi là bắt nạt nhỉ? ...Hay đúng hơn là cậu đó. Cậu cầu hôn cô ấy nhưng hai người vẫn ngủ phòng riêng à?
Nhưng dĩ nhiên tôi chỉ dành những suy nghĩ đó cho chính mình mà thôi, chứ sao mà dám nói thẳng ra được.
"Ng-Ngài Maricle ơi?! Chỗ hải sản tươi ngon này là sao vậy ạ?!"
"Kh...Không có gì đâu. Ý ta là, chỉ vì ta không còn bị nguyền nữa đâu có nghĩa là chúng mình không còn thu hoạch được hải sản tươi nữa chứ."
"T-Tuyệt vời quá ạ!!!"
Khi Miltia trao cho thiếu chủ ánh mắt thật long lanh ấy... tôi nghĩ... mình có thể phần nào hiểu được lý do thiếu chủ muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
"...Nhưng mà... Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ngài không bỏ tôm ở nhiệt độ bình thường qua đêm đấy ạ..."
"Hở?! Thật vậy sao?!"
ĐƯỢC RỒI ĐÓ HAI NGƯỜI Ạ! Đừng có tỏ ra thất vọng như vậy trước một cái thùng đầy ắp hải sản chứ!
"C-Cứ để đó cho ta! Miltia này, nếu chỉ là hải sản thôi thì ta tạo ra mẻ mới lúc nào mà chẳng được!"
"Whoa! Thật ư?! ...Cơ mà... Như thế có nghĩa là chúng mình cần phải đổ cái đống bên trong thùng này đi rồi..."
Chỉ là tôi tưởng tượng thôi hay tôi đã thực sự trông thấy cụm từ 'lãng phí quá đi' được viết rõ lên trên mặt cô ấy vậy?
"Hự...! V-Vậy thì! Với『ma pháp không-thời gian』ta... ta sẽ cho quay ngược thời gian về lúc chỗ hải sản còn tươi ngay!"
"Th-Thực sự có một loại ma pháp kỳ diệu như vậy ư...?!"
『Nè, bớt bớt lại đi.』
Tôi vô thức thốt ra một lời vô lễ.
Rốt cuộc thì, thiếu chủ của chúng tôi... Cậu ấy đúng kiểu đàn ông tốt bụng chỉ có trong truyền thuyết nên dĩ nhiên từng bị phụ nữ khắp nơi liên tục lăng mạ. Nên tôi đã không hề nhận ra cậu ấy lại sẵn sàng hạ mình đến mức này để thể hiện ra điểm ăn tiền của bản thân... Nói thật thì tôi đã cực bối rối khi chứng kiến việc ấy.
...Đây là... vì mình đã không giáo dục cậu ấy đủ tốt ư? Đáng lẽ ra mình nên để cho cậu ấy tiếp xúc nhiều hơn với phái nữ chăng? Không, nhưng mà... trước khi thiếu chủ bị nguyền thì phụ nữ vẫn lao như con thiêu thân vào cậu ấy và trái với kỳ vọng của họ, thiếu chủ lại dần trở nên mệt mỏi với việc họ liên tục tiếp cận... Nhưng ai mà nghĩ được thiếu chủ của lúc đó lại trở thành cái dạng như này chứ?
Ngay từ đầu thì『ma pháp không-thời gian』của thiếu chủ đã là lá át chủ bài của gia tộc Lönnrot rồi. Hơn thế nữa, không giống như『tạm dừng thời gian』,『nghịch đảo thời gian』mang theo một vài hạn chế và yêu cầu một lượng ma lực cực lớn. Thật ra thì ma pháp đó vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Nó không thể nào được phép dùng để giữ cho thực phẩm còn tươi.
...Những dòng suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu tôi.
『À... Có chuyện quan trọng hơn này thiếu chủ, chẳng phải cậu nên gửi báo cáo đén cho hoàng tộc sớm nhất có thể sao? Hoàng tử Ars hẳn là đang nóng lòng chờ thiếu chủ đến thăm lắm rồi đấy.』
"...Ông nói đúng. Do đứa em gái của Miltia mà quá trình tố cáo chỉ mới hoàn thành được phân nửa nhưng chúng ta vẫn không thể bỏ qua việc làm giả『danh sách』được. Chúng ta phải đến vương đô mà báo cáo chuyện này kịp thời mới được."
『Là vậy sao? Tôi thì hơi chắc là cậu định bỏ qua nó đó nhỉ?』
Tôi lên tiếng trêu cậu ấy thông qua hình nhân máy nhưng nét cười trên mặt tôi đã hiện lên trong giọng nói rồi. Sau đó thiếu chủ nhíu mày và tỏ ra có chút không hài lòng.
"Bhadra... Ông thực nghĩ ta sẽ để chúng yên và cho phép chúng tiếp tục nhạo báng Miltia sao?"
Trên mặt cậu ấy liền không còn nét cười nữa. Giờ đây thiếu chủ trông hệt như một thiên thần đầy sát phạt, sẵn sàng công bố khải huyền đến cho nhân loại.
...Thật mừng khi biết cô ấy thấy vui. Phải rồi, thiếu chủ nhỉ? Nói theo nghĩa bóng thì... Nếu đây không phải là một Miltia mà ai cũng biết, hành động của thiếu chủ có thể bị coi là bắt nạt nhỉ? ...Hay đúng hơn là cậu đó. Cậu cầu hôn cô ấy nhưng hai người vẫn ngủ phòng riêng à?
Nhưng dĩ nhiên tôi chỉ dành những suy nghĩ đó cho chính mình mà thôi, chứ sao mà dám nói thẳng ra được.
"Ng-Ngài Maricle ơi?! Chỗ hải sản tươi ngon này là sao vậy ạ?!"
"Kh...Không có gì đâu. Ý ta là, chỉ vì ta không còn bị nguyền nữa đâu có nghĩa là chúng mình không còn thu hoạch được hải sản tươi nữa chứ."
"T-Tuyệt vời quá ạ!!!"
Khi Miltia trao cho thiếu chủ ánh mắt thật long lanh ấy... tôi nghĩ... mình có thể phần nào hiểu được lý do thiếu chủ muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.
"...Nhưng mà... Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ngài không bỏ tôm ở nhiệt độ bình thường qua đêm đấy ạ..."
"Hở?! Thật vậy sao?!"
ĐƯỢC RỒI ĐÓ HAI NGƯỜI Ạ! Đừng có tỏ ra thất vọng như vậy trước một cái thùng đầy ắp hải sản chứ!
"C-Cứ để đó cho ta! Miltia này, nếu chỉ là hải sản thôi thì ta tạo ra mẻ mới lúc nào mà chẳng được!"
"Whoa! Thật ư?! ...Cơ mà... Như thế có nghĩa là chúng mình cần phải đổ cái đống bên trong thùng này đi rồi..."
Chỉ là tôi tưởng tượng thôi hay tôi đã thực sự trông thấy cụm từ 'lãng phí quá đi' được viết rõ lên trên mặt cô ấy vậy?
"Hự...! V-Vậy thì! Với『ma pháp không-thời gian』ta... ta sẽ cho quay ngược thời gian về lúc chỗ hải sản còn tươi ngay!"
"Th-Thực sự có một loại ma pháp kỳ diệu như vậy ư...?!"
『Nè, bớt bớt lại đi.』
Tôi vô thức thốt ra một lời vô lễ.
Rốt cuộc thì, thiếu chủ của chúng tôi... Cậu ấy đúng kiểu đàn ông tốt bụng chỉ có trong truyền thuyết nên dĩ nhiên từng bị phụ nữ khắp nơi liên tục lăng mạ. Nên tôi đã không hề nhận ra cậu ấy lại sẵn sàng hạ mình đến mức này để thể hiện ra điểm ăn tiền của bản thân... Nói thật thì tôi đã cực bối rối khi chứng kiến việc ấy.
...Đây là... vì mình đã không giáo dục cậu ấy đủ tốt ư? Đáng lẽ ra mình nên để cho cậu ấy tiếp xúc nhiều hơn với phái nữ chăng? Không, nhưng mà... trước khi thiếu chủ bị nguyền thì phụ nữ vẫn lao như con thiêu thân vào cậu ấy và trái với kỳ vọng của họ, thiếu chủ lại dần trở nên mệt mỏi với việc họ liên tục tiếp cận... Nhưng ai mà nghĩ được thiếu chủ của lúc đó lại trở thành cái dạng như này chứ?
Ngay từ đầu thì『ma pháp không-thời gian』của thiếu chủ đã là lá át chủ bài của gia tộc Lönnrot rồi. Hơn thế nữa, không giống như『tạm dừng thời gian』,『nghịch đảo thời gian』mang theo một vài hạn chế và yêu cầu một lượng ma lực cực lớn. Thật ra thì ma pháp đó vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm. Nó không thể nào được phép dùng để giữ cho thực phẩm còn tươi.
...Những dòng suy nghĩ ấy thoáng qua trong đầu tôi.
『À... Có chuyện quan trọng hơn này thiếu chủ, chẳng phải cậu nên gửi báo cáo đén cho hoàng tộc sớm nhất có thể sao? Hoàng tử Ars hẳn là đang nóng lòng chờ thiếu chủ đến thăm lắm rồi đấy.』
"...Ông nói đúng. Do đứa em gái của Miltia mà quá trình tố cáo chỉ mới hoàn thành được phân nửa nhưng chúng ta vẫn không thể bỏ qua việc làm giả『danh sách』được. Chúng ta phải đến vương đô mà báo cáo chuyện này kịp thời mới được."
『Là vậy sao? Tôi thì hơi chắc là cậu định bỏ qua nó đó nhỉ?』
Tôi lên tiếng trêu cậu ấy thông qua hình nhân máy nhưng nét cười trên mặt tôi đã hiện lên trong giọng nói rồi. Sau đó thiếu chủ nhíu mày và tỏ ra có chút không hài lòng.
"Bhadra... Ông thực nghĩ ta sẽ để chúng yên và cho phép chúng tiếp tục nhạo báng Miltia sao?"
Trên mặt cậu ấy liền không còn nét cười nữa. Giờ đây thiếu chủ trông hệt như một thiên thần đầy sát phạt, sẵn sàng công bố khải huyền đến cho nhân loại.
Danh sách chương