Đúng như mình nghĩ, Miltia nhất định là một người con gái kỳ quặc.
Nàng ấy hào hứng đến dọn phòng mình mỗi ngày, lại còn gọi việc đó là 'cào ngao' nữa. Ta từng hỏi tại sao nàng ấy lại tỏ ra vui vẻ khi làm thế như vậy. Và nàng ấy trả lời trong khi lôi ra một con thân mềm hai mảnh lớn rằng.
"Chỉ cần nướng lên một chút thì cái này sẽ ăn ngon lắm đó ạ."
Nàng ấy đã đáp lại như vậy đấy.
Ta đâu hề có ý định bỏ đói nàng ấy chứ... Không, đúng hơn là ta dám chắc nàng ấy đang được ăn nhiều rau thịt hơn khẩu phần từng có ở nhà cha mẹ chứ nhỉ...? Ta đã nhờ
Bhadra tìm hiểu về nàng và hóa ra cuộc sống của nàng rất cơ cực. Nàng phải sống với cha mẹ kế trong chính căn nhà nơi cha mẹ ruột đã qua đời trước đó. Nàng bị xa lánh và lạm dụng bởi cha mẹ và em kế... Thậm chí bọn chúng còn không cho nàng được một bữa ăn đàng hoàng.
Khi nghĩ về những khó khăn nàng từng trải qua đến mức trở thành『nàng tiểu thư với thói quen ăn uống kém lành mạnh』... không hiểu sao cả trái tim lẫn đầu ta lại đau nhói lên.
Quả vậy. Câu chuyện của nàng quá sức đau lòng. Một nàng thiếu nữ, quá trẻ để có thể sống tự lập, phải ăn bất cứ thứ gì bản thân tìm thấy để sinh tồn. Nhưng rồi... cùng lúc đó, một bí ẩn hiện lên chiếm cứ tâm trí ta.
Bằng cách nào một cô gái thật thà, bơ vơ như thế lại trở nên vô tư đến vậy khi nói tới thức ăn chứ?!
Chẳng phải trẻ con thường kén ăn ư?! Chúng hay có một chế độ ăn rất không cân bằng mà nhỉ?! Hay là chỉ có mình hồi nhỏ là ngoại lệ duy nhất chứ?
Lúc ta đặt câu hỏi cho chính chủ, nàng đáp rằng nàng học được cách nấu các loại hải sản từ một vị bếp trường từng phục vụ cho gia tộc từ đời cha ruột nàng. Có lẽ chính người bếp trưởng đó mới thực sự là hình ảnh một bậc phụ huynh trong mắt nàng.
... Ta rất muốn phỏng vấn người bếp trưởng ấy để biết được căn nguyên của mọi tội ác, nhưng thật không may khi ông ấy đã quá già rồi. Ông ấy đã nghỉ hưu và rời khỏi gia tộc bá tước nhiều năm về trước và không ai còn biết ông ấy ở đâu nữa.
Ta đã không thể rời mắt khỏi nàng vì sự khác biệt quá lớn giữa sự mong manh và tính cách vô tư lự của nàng. Phải... Cô gái ấy là sinh vật duy nhất trong dinh thự này có thể tự mình cử động... Và hơn thế nữa... Nàng là thứ gì đó mà ta không thể nào dự tính được.
Thế nên mình rất tò mò về nàng. Vậy thôi. Không còn gì khác cả. Mình hoàn toàn không có ý định nào khác ngoài sự hiếu kỳ thuần túy đâu. Không phải là bởi vì... chỉ với một chút lời khen, biểu cảm của nàng sẽ từ từ giãn ra và rồi đôi môi nàng sẽ cong lên, tạo ra một nụ cười thật đáng yêu.
Chắc chắn không phải vì mình thấy hứng thú với nàng ở điểm nàng luôn vượt ngoài những kỳ vọng điên rồ nhất của mình đâu. Đã có lần mình hỏi「nàng đang làm gì thế?」và được nàng trả lời, 「Thiếp đang thấy rất hạnh phúc vì có rất nhiều những loại rong biển tuyệt vời mọc lên sau vườn từ khi thiếp rải chỗ『mảnh vỡ từ biển』lấy từ ngài Maricle ra đó ạ」
À-à-à thì... mình thừa nhận rằng người đẹp vì lụa là có thật khi trông thấy nàng khoác lên mình bộ váy cũ của mẫu thân đấy. Chỉ là... Khi ở bên cạnh nàng, có những khoảnh khắc mà mình quên rằng bản thân vẫn đang bị nguyền rủa.
Những lúc như thế... không hiểu sao chúng lại quý giá biết bao, nên mình đã bắt đầu nghĩ rằng... xem ra chung sống với nàng cũng không phải quá tệ.
Dù gì thì mình chắc chắn rằng sau khi sống cùng nàng rồi, mình sẽ sớm trên nên quen thuộc hơn với những hành vi khác thường của nàng thôi.
"Ngài Maricle ơi, ngài có muốn ngâm mình trong bồn nước ấm không ạ? Hãy để thiếp chà lưng cho ngài."
"...Cái gì cơ?"
Nàng ấy hào hứng đến dọn phòng mình mỗi ngày, lại còn gọi việc đó là 'cào ngao' nữa. Ta từng hỏi tại sao nàng ấy lại tỏ ra vui vẻ khi làm thế như vậy. Và nàng ấy trả lời trong khi lôi ra một con thân mềm hai mảnh lớn rằng.
"Chỉ cần nướng lên một chút thì cái này sẽ ăn ngon lắm đó ạ."
Nàng ấy đã đáp lại như vậy đấy.
Ta đâu hề có ý định bỏ đói nàng ấy chứ... Không, đúng hơn là ta dám chắc nàng ấy đang được ăn nhiều rau thịt hơn khẩu phần từng có ở nhà cha mẹ chứ nhỉ...? Ta đã nhờ
Bhadra tìm hiểu về nàng và hóa ra cuộc sống của nàng rất cơ cực. Nàng phải sống với cha mẹ kế trong chính căn nhà nơi cha mẹ ruột đã qua đời trước đó. Nàng bị xa lánh và lạm dụng bởi cha mẹ và em kế... Thậm chí bọn chúng còn không cho nàng được một bữa ăn đàng hoàng.
Khi nghĩ về những khó khăn nàng từng trải qua đến mức trở thành『nàng tiểu thư với thói quen ăn uống kém lành mạnh』... không hiểu sao cả trái tim lẫn đầu ta lại đau nhói lên.
Quả vậy. Câu chuyện của nàng quá sức đau lòng. Một nàng thiếu nữ, quá trẻ để có thể sống tự lập, phải ăn bất cứ thứ gì bản thân tìm thấy để sinh tồn. Nhưng rồi... cùng lúc đó, một bí ẩn hiện lên chiếm cứ tâm trí ta.
Bằng cách nào một cô gái thật thà, bơ vơ như thế lại trở nên vô tư đến vậy khi nói tới thức ăn chứ?!
Chẳng phải trẻ con thường kén ăn ư?! Chúng hay có một chế độ ăn rất không cân bằng mà nhỉ?! Hay là chỉ có mình hồi nhỏ là ngoại lệ duy nhất chứ?
Lúc ta đặt câu hỏi cho chính chủ, nàng đáp rằng nàng học được cách nấu các loại hải sản từ một vị bếp trường từng phục vụ cho gia tộc từ đời cha ruột nàng. Có lẽ chính người bếp trưởng đó mới thực sự là hình ảnh một bậc phụ huynh trong mắt nàng.
... Ta rất muốn phỏng vấn người bếp trưởng ấy để biết được căn nguyên của mọi tội ác, nhưng thật không may khi ông ấy đã quá già rồi. Ông ấy đã nghỉ hưu và rời khỏi gia tộc bá tước nhiều năm về trước và không ai còn biết ông ấy ở đâu nữa.
Ta đã không thể rời mắt khỏi nàng vì sự khác biệt quá lớn giữa sự mong manh và tính cách vô tư lự của nàng. Phải... Cô gái ấy là sinh vật duy nhất trong dinh thự này có thể tự mình cử động... Và hơn thế nữa... Nàng là thứ gì đó mà ta không thể nào dự tính được.
Thế nên mình rất tò mò về nàng. Vậy thôi. Không còn gì khác cả. Mình hoàn toàn không có ý định nào khác ngoài sự hiếu kỳ thuần túy đâu. Không phải là bởi vì... chỉ với một chút lời khen, biểu cảm của nàng sẽ từ từ giãn ra và rồi đôi môi nàng sẽ cong lên, tạo ra một nụ cười thật đáng yêu.
Chắc chắn không phải vì mình thấy hứng thú với nàng ở điểm nàng luôn vượt ngoài những kỳ vọng điên rồ nhất của mình đâu. Đã có lần mình hỏi「nàng đang làm gì thế?」và được nàng trả lời, 「Thiếp đang thấy rất hạnh phúc vì có rất nhiều những loại rong biển tuyệt vời mọc lên sau vườn từ khi thiếp rải chỗ『mảnh vỡ từ biển』lấy từ ngài Maricle ra đó ạ」
À-à-à thì... mình thừa nhận rằng người đẹp vì lụa là có thật khi trông thấy nàng khoác lên mình bộ váy cũ của mẫu thân đấy. Chỉ là... Khi ở bên cạnh nàng, có những khoảnh khắc mà mình quên rằng bản thân vẫn đang bị nguyền rủa.
Những lúc như thế... không hiểu sao chúng lại quý giá biết bao, nên mình đã bắt đầu nghĩ rằng... xem ra chung sống với nàng cũng không phải quá tệ.
Dù gì thì mình chắc chắn rằng sau khi sống cùng nàng rồi, mình sẽ sớm trên nên quen thuộc hơn với những hành vi khác thường của nàng thôi.
"Ngài Maricle ơi, ngài có muốn ngâm mình trong bồn nước ấm không ạ? Hãy để thiếp chà lưng cho ngài."
"...Cái gì cơ?"
Danh sách chương