( tác giả : tác phẩm này được viết theo phong cách 4-koma với nửa đầu là thư giãn và nửa sau là nghiêm túc)

Tôi thích nấu ăn

Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn đứng nhìn phía sau mẹ khi bà nấu ăn. Tôi, một người lớn lên với những món ăn ngon tất nhiến sẽ có hứng thú đến việc nấu nướng.

Tôi cuối cùng cũng có thể giúp đỡ một chút khi tôi bước vào lớp ba, biết cách sử dụng dao khi tôi còn học tiểu học, và được phép nấu nướng khi tôi còn học trung học.

Cuộc sống của tôi là như vậy, tôi đã đủ tốt để tự làm hộp cơm trưa của mình khi tôi còn học trung học. Bàn tán về nội dung hộp cơm trưa của bạn cùng lớp đã trở thành điều hàng ngày trong những bữa trưa của chúng tôi.

Mặc dù là sau khi ra trường, kiếm được việc làm, ra ngoài sống tự lập, sự hứng thú của tôi cho nấu ăn chỉ ngày càng nồng nhiệt hơn.

Tôi mua mọi loại sách nấu ăn của Nhật Bản, Phương Tây, Trung Quốc mà tôi có thể để học tập, biết thêm về lịch sử và tái tạo lại những món ăn từ trong quá khứ. Chẳng nghĩ nhiều về việc đó, chỉ đạo công trình nói “ Trình độ nấu ăn của cậu thực sự tốt đó, công việc này có lẽ không phải dành cho cậu” hay gì đó đại loại như vậy. Nhưng đôi khi tôi cũng tự hỏi tại sao mình lại trở thành thợ sửa ống nước.

Có lẽ tôi chọn công việc này bởi vì không muốn ba mẹ quá lo lắng cho mình. Tôi cũng không hề hối hận về việc này.

Sau gần hai năm, đồ ăn cho bữa tiệc tổng kết cuối năm của công ty được làm bởi tôi. Ngoài Giám đốc nói :

“So với những nhà hàng Nhật ở bên kia, đồ ăn của cậu không những ngon hơn mà còn rẻ hơn rất nhiều. ”

hay gì đó tương tự như vậy. Việc chuẩn bị cũng vui và không quá khó khăn đến mức đó.

Và khi trên đường đi về sau khi mua sắm cho lần sinh nhật thứ 20 của mình.

Vì một số lí do nào đó mà tay tôi bị trói phía sau lưng và bao vây bởi nhiều người cần thương và kiếm.

“ Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây? ”

Đó cũng là điều tôi đang muốn biết đấy!!! Khi đang trên đường về nhà thì tôi bị bao phủ bởi thử ánh sáng kì lạ rồi sau đó là xuất hiện ở đây.

Khi bao phủ bởi ánh sáng đó, có vẻ như tôi đã bị rơi mất mọi thứ trong người, ví của tôi, đồ ăn vừa mua,...mọi thứ.

Chiếc quần jean và cái áo sơ mi trắng là mọi thứ tôi còn lại.

HAHAHAHA。

“ Ngươi cười cái gì thế hả! ”

Ah ah, có vẻ như tôi làm họ giận rồi.

Người đứng trước mặt tôi lườm tôi bằng ánh mắt sắc nhọn.

Tôi muốn chạy đi dù đang đi chân trần quá. Maa~, sẽ không hay nếu vứt giày lại phía sau, chúng là số ít tài sản còn lại của tôi mà.

“ Umm, anh có thể gọi tôi là Shuri. Nơi này là đâu vậy? ”

“ Người hỏi ở đây là ta. Đừng nói vớ vẩn nữa”

Xin thứ lỗi.

Ở xung quanh tôi lúc này là những chiếc lều dính bụi đất như là chúng vừa được mang ra từ một bộ phim chiến tranh thời xưa vậy.

Một chiếc nồi to được nấu trên bếp củi. Thực sự thì đây là cái thời kỳ nào vậy.

Và còn có một số người đang mài sắc lại kiếm, thương, mũi tên nữa.

Với khung cảnh này mà tôi lại bị trói như mình là tội phạm vậy.

“ Ngươi được gọi là Shuri phải không? Ngươi đến từ đâu? Ở ngôi làng nào?”

“ Tôi ở một vùng quê của Nhật Bản ( Nihon) “

“ Nyhon... Chưa bao giờ nghe đến cả”

“ Umm, tôi bị lạc đến nơi này, và tôi cũng không biết đây là đâu nữa”

“ Im miệng”

Cứ như là tôi không có tí nhân quyền nào cả. Tôi bỏ cuộc.

“ à...um,tôi thấy hơi đói bụng”

“ Yên nào, bọn ta cũng vậy thôi”

Ồ? Có vẻ như người nhìn như thủ lĩnh trước mặt tôi cũng đang phải chịu đựng nỗi đau từ cái đói.

Nhìn quanh thì có 4 người khác đang bao quanh tôi, có vẻ họ cũng đói bụng như vậy.

Có vẻ như tôi đến đúng giờ ăn của họ.

Chỉ có thể đổ lỗi cho sự vô duyên của tôi thôi.

“ Đội trưởng, giờ ta nên làm gì? “

“ Nhìn như chẳng có gì chũng ta có thể lấy được”

“ Nhưng cứ không làm gì như thế này cũng không được”

“ Dù vậy chúng ta cũng không thể cứ thả hắn đi được. Nhanh chóng giết hắn rồi chuẩn bị cho cuộc chiến thôi”

Thật là nguy hiểm. Có vẻ như giờ là bữa ăn trước trận chiến. Và tôi dường như sắp bị cướp cả đồ và tính mạng.

“ uh, xin thứ lỗi”

“ Cái gì? “

“ Tôi thấy đói quá. Liệu tôi có thể nấu gì ăn được không? “

“... Ngươi, ngươi là đầu bếp? “

Người to lớn này có vẻ như là chỉ huy, cứ gọi tạm là Chỉ huy-san trước đã. Chỉ huy-san mang biểu cảm như đang chế nhạo tôi vậy. Mái tóc vàng cắt ngắn, ánh mắt sắc trên khuôn mặt điển trai. Cơ bắt của anh ta cũng thật là tuyệt. Tất cả đều khiến một kẻ có bề ngoài bình thường như tôi phải ghen tị. Vị Chỉ huy-san điển trai hiện đang mặc một bộ giáp toàn thân, loại mà mà bạn chỉ có thể thấy được trong phim ảnh.

“ Tôi có thể làm được những món cơ bản. Nếu đằng nào mọi người cũng giết tôi thì xin hãy để tôi ăn xong rồi hãy làm được không”

Tất nhiên chết là không tốt rồi. Tôi không hề có ý định chết ở đây. Tôi không muốn chết!

“ Thú vị đó”

Chỉ huy-san cười một tiếng *hu*. Đó là một nụ cười không có biểu cảm . Người đẹp trai thì làm gì cũng vẫn đẹp trai nee~

“ Nếu vậy thì hãy làm một món thật ngon. Nếu ngươi làm được thì ta sẽ để ngươi sống”

“ Đội trưởng?! Cậu nói thật sao?! “

“ Chúng ta sắp vào trận chiến rồi. Làm như thế này để thíc đẩy sĩ khí binh lính chẳng phải là điều tốt sao. Nếu mà món ăn quá tệ, chúng ta có thể giết hắn sau mà”

Nguy hiểm quá. Mọi chuyện diễn biến như trong manga nấu ăn vậy.

Sau khi được cởi trói, tôi mượn một cái nồi, một cái thớt và con dao.

“Nguyên liệu ở kia”

Ở chỗ anh ta chỉ là sữa, bơ, lúa mì, cà rốt, hành tây, cá, muối, khoai tây.

“Còn gì nữa không? “

“ Không. Thế này đã là tốt lắm rồi, bình thường chỉ có muối và súp khoai tây”

Khó khăn quá nhỉ... Tôi thấy đau lòng khi mới chỉ tưởng tượng ra việc đó.

“ Vậy thì... Hãy làm món súp Hải sản hầm kem nào. Sẽ tốt hơn nếu ta có tôm nhỉ. Đành thay thế nó bằng cá rô vậy”

Mọi người không nên đánh giá thấp cá rô, nó có thể làm thành món canh cá ngon và mang đến hương vị đậm đà.

Sau khi luộc qua với gia vị cơ bản , cá được cắt ra và nướng trước khi cho vào nồi cũng với những nguyên liệu khác. Chúng ta có thay sữa bằng bơ hoặc bột để tạo thêm hương vị khi làm súp cá nhưng những người này có lẽ không quen với hương vị nên tôi quyết định không làm như vậy.

“ Của anh đây”

Sau khi cho ra đĩa, tôi đưa cho Chỉ huy-san trước. À và tất nhiên xương cá và nội tạng đã được loại bỏ trước khi nấu. Dù là cá rô nhưng giữ nguyên xương có thể làm người ăn thấy phiền hà.

“ Món súp này... màu trắng?”

“ Kem hầm mà”

“ Nếu vị của nó tệ thì ta sẽ giết ngươi”

Vậy thì xin lỗi. Dù bị giới hạn bởi nguyên liệu nhưng tôi khá chắc chắn về hương vị của món ăn.

Chỉ huy-san cho mỗm vào miệng một cách rụt rè.

Và đột nhiên dừng lại.

“Um”

“Sao rồi đội trưởng?”

“... Ngon quá”

Chỉ huy-san nhanh chóng ăn ngấu nghiến đĩa súp

“ Này, mang thêm lại đây”

“ Vâng vâng, tôi làm khá nhiều nên không phải lo về số lượng đâu”

“ Khá nhiều? Dù chỉ có từng ấy nguyên liệu? “

“ Khi sử dụng quen nước, cá rô và sữa thì dù có ít nguyên liệu ta vẫn có thể đảm bảo được số lượng. Sau khi ăn mọi người còn phải làm việc phải không. Hãy ăn thật nhiều để có thể dốc toàn lực nha”

Chỉ huy-san làm một bộ mặt ngạc nhiên khi nghe tôi nói vậy. Nhân tiện, khi tôi nấu nướng cho những bữa tiệc lớn thì số lượng công việc phải làm để giữ cho đủ số lượng còn lớn hơn thế này gấp nhiều lần.

“... Ra là vậy. Mọi thứ đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi”

Gì cơ? Tôi chỉ nghĩ có nhiều hơn để ăn thì tốt hơn thôi mà.

“Ngươi, bây giờ ngươi có nơi nào để đi không hả?”

“ Tôi không có. Tôi còn chẳng có chút mạnh mối nào về cách để trở về nhà nữa”

Nơi này chắc chắn là ngoại quốc. Tôi tự hỏi mình sẽ trở về Nhật Bản thế nào đây. Chỉ huy-san sau khi ăn xong món hầm nhìn thẳng vào mắt tôi và nói :

“ Nếu cậu không có nơi nào để đi thì hãy gia nhập quân đoàn của chúng tôi”

“ Eh?”

“ Với chức vụ là một đầu bếp. Công việc của cậu sẽ là tạo ra những món ăn ngon cho mọi người thưởng thức. Cho đến khi cậu có thể trở về quê nhà của mình, hãy ở lại đây và nấu ăn cho chúng tôi”

“ Như vậy liệu có được không?”

“ Tôi nói là được mà”

“ Nếu vậy thì tôi xin cảm ơn”

Và như thế, tôi gia nhập đoàn lính đánh thuê của Chỉ huy-san.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện