Trong khoảng thời gian của bao cuộc chiến tranh tương tàn. Sự lên ngôi của bao vị Vua Chúa quyền lực.

Lãnh chúa cai quản lục địa Sabraeu này mang trong mình sức ảnh hưởng từ lớn đến nhỏ, hắn ta tự ca ngợi bản thân là người trị vì tối cao của lục địa, chìm đắm mình trong những cuộc chiến luân hồi.

Trên chiến trận là sự công kích của cung đạn và phép thuật, sự chạm trán của lưỡi kiếm và mũi thương. Trong trung tâm là sự sống và cái chết, tham vọng, hy vọng và ham muốn cùng tan chảy, hình thành sự hỗn loạn.

Chính nhờ những trận chiến như vậy nên nghề nghiệp lính đánh thuê mới có thể phát triển.

Và tôi, Ganglabe, cũng mang tham vọng giống như vậy,cùng với 4 người bạn từ thủa nhỏ đã thành lập nên đoàn lính đánh thuê của riêng mình. Mục tiêu của chúng tôi là trở thành lãnh chúa, có riêng quốc gia cho mình. Sau đó, vùng đất ấy sẽ trở thành nơi cho những đứa trẻ mồ côi như bọn tôi sống trong yên bình.

Đích đến của tất cả chúng tôi là một vương quốc bình yên như vậy đấy. Nơi mà không có sự đói kém hay nghèo nàn hiện diện. Cứu thoát người dân khỏi những kẻ cai trị bẩn thỉu chỉ biết bóc lột họ.

Cũng đã được 5 năm kể từ khi chúng tôi thành lập đoàn lính đánh thuê này rồi. Nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chỉ là một đoàn lính nhỏ. Những người bạn từ thủa nhỏ của tôi có tài năng trong cả cận chiến và phép thuật, tôi cũng có chút tự tin về khả năng cầm kiếm và lên chiến lược của mình. Vậy nhưng dù cho chúng tôi có chiến đấu bao trận đánh, nhận được bao tiền thưởng thì quân đoàn của chúng tôi vẫn không hề phát triển. Con người, ngựa, vũ khí...tất cả đều phải dùng đến tiền. Dự theo sự tính toán của tôi, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì không có cách nào để phát triển đoàn lính này hơn con số 50 người mà chúng tôi đang có cả.

Và rồi một ngày tôi gặp cậu ta.

Nghĩ lại thì đó có lẽ là cuộc gặp thay đổi vận mệnh.

Hôm đó là ngày diễn ra trận chiến ở đồi Lynbell, chúng tôi được thuê bởi lãnh chúa vùng đất phía bắc. Một quộc chiến kéo dài hơn mức cần thiết, nhưng lượng tiền mà chúng tôi được trả cũng phù hợp với nó. Vị lãnh chúa phía bắc chi trả bằng vàng và số lượng kiếm thêm từ những kẻ thua cuộc cũng không nhỏ.

Nhưng binh lính bắt đầu mệt mỏi với chiến sự dai dẳng này.

Hai tháng trôi qua. Chạm mặt cái chết chỉ để kiếm tiền, tôi thực sự mong cho cuộc chiến sớm kết thúc, nó có lẽ đã được kéo dài quá lâu rồi. Chúng tôi sa vào bãi bùn lầy. Tất cả là do tôi không chịu biết điểm dừng.

Hai mươi nhóm mà tôi dẫn đầu đã dần có dấu hiệu của sự mệt mỏi, những nhóm khác có lẽ cũng gặp tình trạng tương tự.

Tôi cần phải làm gì đó để thúc đẩy sĩ khí của binh lính.

“ Đội trưởng! “

“ Làm sao mà cậu phải rối lên vậy? “

Tạm gác lại bữa ăn của mình, khi tôi đang nhìn chăm chú vào bản đồ trải dài trên bàn để suy ngẫm cho trận chiến tiếp theo, một trong số những người bạn thủa nhỏ của tôi bước vào lều. Đó là Teg, người chỉ huy đội cung thủ. Có thể chỉ là do may mắn nhưng cậu ta chưa hề trượt một mũi tên nào, và đơn vị của cậu ta cũng là tập hợp của nhưng thiện xạ tinh nhuệ.

“ Bọn tôi vừa bắt được một kẻ khả nghi, tôi muốn cậu ra xử lý xem”

“ Kẻ khả nghi? Là gián điệp à? “

“ Ừm... không, hắn ta không có vẻ là gián điệp... “

“ Hử? “

Một kẻ khả nghi nhưng lại không phải là gián điệp? Tôi thực sự không thể hiểu được nên tôi nhanh chóng ra khỏi lều và gặp hắn ta.

... quả thật là khả nghi.

Áo ngắn tay và quần. Đó là tất cả những gì hắn ta mặc. Tuy nhiên, tôi chưa từng thấy kiểu dáng quần áo của hắn ta, hay chất liệu và cách làm nên chúng. Nhưng có thể chắc chắn chúng là hàng có chất lượng cao. Và bản thân hắn ta cũng rất kì lạ. Hắn ta không có đặc điểm gì quá nổi bật ngoại trừ mái tóc và đôi mắt đen. Hắn ta cũng khá gầy và không cao lắm.

Quá yếu để có thể là nông dân, quá mảnh khảnh để làm binh lính, quá thô sơ so với quý tộc.

Tôi đã gặp đủ các loại người, phát triển khả năng phán đoán và kiến thức của mình, nhưng chỉ riêng hắn ta là tôi không thể nhìn ra được.

“ Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở đây? ”

Tôi hỏi một cách thận trọng. Sẽ rất phiền toái nếu tôi bị tấn công bất ngờ trong khi tra hỏi.

“ HAHAHAHA”

Vài lý do nào đó mà hắn ta bắt đầu cười vang lên

“ Ngươi cười cái gì thế hả! ”

Tôi la lên trong cơn giận. Đầu óc tên này bị sao vậy.

“ Umm, anh có thể gọi tôi là Shuri. Nơi này là đâu vậy? ”

“ Người hỏi ở đây là ta. Đừng nói vớ vẩn nữa”

Cố gắng chiếm thế chủ động của ngươi là vô nghĩa thôi. Ta sẽ không để ngươi làm vậy.

Nhưng thực sự thì hắn ta là ai chứ. Tại sao hắn lại ở đây. Giữa cái chiến trường khốc liệt này, lạc một gã không có vẻ gì là biết chiến đấu theo mọi mặt.

“ Ngươi được gọi là Shuri phải không? Ngươi đến từ đâu? Ở ngôi làng nào?”

“ Tôi ở một vùng quê của Nhật Bản ( Nihon) “

“ Nyhon... Chưa bao giờ nghe đến cả”

Từ khi còn nhỏ đến bây giờ, tôi được biết đến bao cùng đất qua lời của những lính đánh thuê kỳ cựu, nhưng chưa một lần tôi nghe thấy tên của vùng đất này. Kể cả trong 5 năm du hành làm lính đánh thuê của mình, tôi cũng không hề gợi nhớ dù chỉ 1 chút về cái tên ấy.

“ Umm, tôi bị lạc đến nơi này, và tôi cũng không biết đây là đâu nữa”

“ Im miệng”

Hắn ta liên tiếp làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Và không có cách nào nối lại mạch suy nghĩ được vì chúng dễ dàng bị trôi đi mất. Một kẻ phiền nhiễu như thế này không nên tồn tại mới đúng.

“ à...ừm,tôi thấy hơi đói bụng”

“ Yên nào, bọn ta cũng vậy thôi”

Không lẽ nào tên này lại là một ông lớn, suy nghĩ như vậy thoáng lướt qua trong đầu tôi. Ngang nhiên xin đồ ăn trong tình huống như thế này là bình thường hay sao?

Mà hơn nữa thì đoàn lính đánh thuê này cũng chẳng có ai có thể nấu một bữa ăn ngon được. Bọn tôi có thể tự nấu cho mình ăn nhưng một đầu bếp có thể nấu ăn cho mọi người lạo là chuyện khác. Đó là lý do bữa ăn của chúng tôi chỉ quanh quẩn với muối và súp khoai tây. Vậy nên hiện giờ bọn tôi cũng đang rất đói, nhưng dù có đói đến mấy thì khi xong việc và trở về thành phố mọi người đều có thể đánh chén no say, đó đã thành lẽ thường rồi.

“ Đội trưởng, giờ ta nên làm gì? “

“ Nhìn như chẳng có gì chũng ta có thể lấy được”

“ Nhưng cứ không làm gì như thế này cũng không được”

“ Dù vậy chúng ta cũng không thể cứ thả hắn đi được. Nhanh chóng giết hắn rồi chuẩn bị cho cuộc chiến thôi”

Những người bạn thủa nhỏ của tôi cũng nêu ra những ý kiến của riêng mình.

Quả thật chúng ta không thể moi được gì quý giá từ hắn ta, tốt hơn hết là cứ giết hắn một cách nhanh chóng.

Và tôi cũng không thể mạo hiểm để hắn đi rồi làm lộ thông tin được, như vậy sẽ khiến những người khác lo lắng.

“ uh, xin thứ lỗi”

“ Cái gì?”

“ Tôi thấy đói quá. Liệu tôi có thể nấu gì ăn được không? “

“... Ngươi, ngươi là đầu bếp? “

“ Tôi có thể làm được những món cơ bản. Nếu đằng nào mọi người cũng giết tôi thì xin hãy để tôi ăn xong rồi hãy làm được không”

Hắn ta cố gắng thương lượng trong tình cảnh này à.

Quả thực tình lình quân lương của chúng tôi đang khá là bấp bênh , nếu có đầu bếp thì việc đó chắc chắn sẽ được cải thiện.

“ Thú vị đó”

Tôi cười và nói

“ Nếu vậy thì hãy làm một món thật ngon. Nếu ngươi làm được thì ta sẽ để ngươi sống”

“ Đội trưởng?! Cậu nói thật sao?! “

“ Chúng ta sắp vào trận chiến rồi. Làm như thế này để thúc đẩy sĩ khí binh lính chẳng phải là điều tốt sao. Nếu mà món ăn quá tệ, chúng ta có thể giết hắn sau mà”

Nếu hắn có thể nấu được mona gì đó ngon thì nó sẽ giúp binh lính phục hồi lại năng lượng. Nếu không được thì ta chỉ việc giết hắn coi như là trả đũa cho lời nói dối mà.

Dù sao đi chăng nữa thì sĩ khí của binh lính cũng sẽ được dâng lên với bất kỳ cách nào.

Sau khi cởi bỏ dây trói, tôi đưa hắn ta mượn dụng cụ làm bếp.

“Nguyên liệu ở kia”

Tên Shuri nhìn về phía nguyên liệu được giao cho một cách cẩn thận. Số nguyên liệu này thực sự rất ít và khá là hạn chế. Đằng nào thì tôi cũng chẳng trông mong gì ngon từ chúng.

“Còn gì nữa không? “

“ Không. Thế này đã là tốt lắm rồi, bình thường chỉ có muối và súp khoai tây”

Đó thực ra là lời nói dối. Quân lương chỉ có như vậy bởi vì chúng tôi không có chuyên gia chế biến và bảo quản đồ ăn, vậy nên chúng tôi chỉ mang theo lương thực đủ để ăn, không hơn kém. Nếu là ở nơi khác tốt hơn, có lẽ thịt của nhiều loại động vật sẽ được thêm vào.

“ Vậy thì... Hãy làm món súp Hải sản hầm kem nào. Sẽ tốt hơn nếu ta có tôm nhỉ. Đành thay thế nó bằng cá rô vậy”

Tôm? Cá rô? Hải sản?

Tên này, hắn ta sẽ làm gì với chỗ nguyên liệu đó chứ?

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ như vậy thì hắn đã bắt đầu nấu ăn rồi.

Hắn ta chuẩn bị cá với kỹ thuật điêu luyện và sự quen thuộc. Tôi hiểu rồi, có vẻ hắn ta đang làm món súp với cá, khoai tây và hành tây. Chúng tôi thường thường chỉ biết nướng cá để ăn, và chúng thường hay bị cháy vậy nên vị của nó trở bên cực kỳ tệ, không một ai muốn ăn nữa.

Nhưng Shuri cắt đầu cá và lấy ra phần nội tạng một cách chuyên nghiệp, nướng qua phần đầu và thân trước khi cho cá vào nồi nước sôi, sau một lát thì cho thêm những loại củ quả khác.

Cả phần đầu? Cậu ta cho cả phần đầu vào trong nồi ư?

“ Liệu cái đó... có ăn được không? “

Một trong số những chỉ huy thì thầm phía sau tôi.

Quả thật chúng tôi không hề có thói quen ăn cả đầu cá. Trong lúc này thì nước trong nồi thứ 2 bắt đầu sôi và dần chuyển thành màu trắng.

... cái quái gì vậy?

“ Tôi nghĩ mình xin kiếu”

Cậu ta lẩm bẩm lần nữa, tôi mới là người muốn kiếu nhất đây này!!!

Sau khi nồi với sữa, bơ và bột mì sôi hẳn, nó được đổ vào hòa cùng với nồi cá và những nguyên liệu khác, tôi có cảm giác như nhận thức sắp rời xa mình rồi.

“ Uuụe”

Teg nhìn có vẻ như cũng sắp muốn nôn như tôi vậy. Trong nồi từ màu trắng mờ nhạt giờ đã chuyển sang hoàn toàn trắng.

... tên này, có lẽ tốt hơn hết là cứ giết hắn ngay bây giờ.

“ Và kết thúc với một chút hành tây trang trí”

Tôi không biết hắn ta có nhận ra sát khí của mình không nhưng Shuri tiếp tục múc món súp ra dĩa và trang trí chúng như đó là điều hiển nhiên vậy.

“ Của anh đây”

Liệu tôi có nên... ăn cái này không.

Tôi không thấy có phần đầu cá trong dĩa nhưng khoai tây, thân cá, hành tây, tất cả đều là màu trắng.

Nhưng... cái này.

“ Món súp này... màu trắng?”

“ Kem hầm mà”

Tôi không hiểu câu trả lời đó có nghĩa gì.

“ Nếu vị của nó tệ thì ta sẽ giết ngươi”

Ném cho hắn ta một cảnh cáo bâng quơ, tôi bắt đầu múc lên một thìa súp.

Dù nó nhìn như vậy nhưng tôi phải nói thật.

Nó có mùi rất tuyệt

Một mùi hương thơm ngon dịu nhẹ phảng phất xung quanh như nói rằng tôi hãy mau ăn nó đi.

Thật là ngon tuyệt

Sự phối hợp hoàn hảo của cá, sữa và bơ. Vị tươi ngon từ cá hòa quyện với vị đậm đà của sữa và bơ giúp mang đến hương vị nhẹ nhàng mà nồng thắm.

Sau khi đắm chìm trong vị ngọt ngập tràn thì vị mặn kéo đến một cách bất ngờ khiến vị giác trở nên sắc bén hơn.

“Um”

“Sao rồi đội trưởng?”

“... Ngon quá”

Đó thực sự là tất cả những gì tôi có thể nói. Hoàn toàn không phải do nó tệ hay gì cả. Món ăn này không phải là thứ mà bạn có thể được ăn giữa chiến trường khốc liệt.

“ Này, mang thêm lại đây”

“ Vâng vâng, tôi làm khá nhiều nên không phải lo về số lượng đâu”

Gì cơ? Khá nhiều?

“ Khá nhiều? Dù chỉ có từng ấy nguyên liệu? “

“ Khi sử dụng quen nước, cá rô và sữa thì dù có ít nguyên liệu ta vẫn có thể đảm bảo được số lượng. Sau khi ăn mọi người còn phải làm việc phải không. Hãy ăn thật nhiều để có thể dốc toàn lực nha”

Ra là như vậy hử.

Tên này, phô diễn sự tài giỏi của mình qua nấu ăn, tìm được cách để sống sót.

Trên chiến trường, dù bạn có nhiều lương thực đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng không bao giờ là gánh nặng. Tất nhiên không phải lúc nào bạn cũng có thể giữ được liên lạc với hậu tuyến, vậy nên mỗi bữa ăn ngon và đầy đủ sẽ giúp binh lính thư giãn tinh thần, khiến họ chiến đấu được lâu hơn. Dù trong cái lạnh băng giá hay cái nóng oi ả, sức bền của họ sẽ được kéo dài dù chỉ là một chút. Bữa ăn đóng một vai trò quan trọng trong chiến tranh. Cả chiếm thành nữa, thắng bại nằm ở phe lương thực của phe nào trụ vững được lâu hơn. Còn trong những trận chiến tổng lực, ăn uống thỏa mãn sẽ giúp người lính hồi phục năng lượng nhanh hơn, có thêm sĩ khí khi ra trận.

Cái đó, tri thức để biến hóa số lượng nhỏ nguyên liệu thành món ăn ngon, đáp ứng đủ số lượng như vậy.

Có lẽ lý do mà cậu ta nhìn số nguyên liệu một cách kỹ lưỡng và cẩn thận là để tạo ra món ăn như thế này, đồng thời cũng là tìm cơ hội để chứng tỏ bản thân.

“... Ra là vậy. Mọi thứ đã được tính toán kỹ lưỡng từ trước rồi”

Một đầu bếp ở đẳng cấp như vậy, không đời nào tôi có thể để cậu ta cứ thế mà đi được. Không cần quan tâm cậu ta sẽ nấu món gì, nhưng để có thể ăn những món ngon như vậy một lần nữa thì gia nhập cậu ta vào với đoàn sẽ là một lợi thế.

“Ngươi, bây giờ ngươi có nơi nào để đi không hả?”

“ Tôi không có. Tôi còn chẳng có chút mạnh mối nào về cách để trở về nhà nữa”

Hướng tới Shuri đang bối rối, tôi đưa ra một lời đề nghị.

“ Nếu cậu không có nơi nào để đi thì hãy gia nhập quân đoàn của chúng tôi”

“ Eh?”

“ Với chức vụ là một đầu bếp. Công việc của cậu sẽ là tạo ra những món ăn ngon cho mọi người thưởng thức. Cho đến khi cậu có thể trở về quê nhà của mình, hãy ở lại đây và nấu ăn cho chúng tôi”

“ Như vậy liệu có được không?”

“ Tôi nói là được mà”

“ Nếu vậy thì tôi xin cảm ơn”

Và như vậy, chàng trai bí ẩn tên Shuri gia nhập đoàn lính đánh thuê của chúng tôi.

Kể từ lúc này, tôi, những chỉ huy dưới quyền và binh lính, tất cả đều được lấp đầy bụng với bao món ngon của Shuri, rồi cùng chiến đấu hết sức mình trên chiến trường khốc liệt.

Tất cả khó khăn chúng tôi gặp phải từ trước, bất ngờ tạo cho chúng tôi lợi thế, nhanh chóng thúc đẩy tốc độ trận chiến khiến nó kết thúc chỉ trong vẻn vẹn một tuần.

Sự kiện này chính là nới khai sinh cho đoàn lính đánh thuê sau này được biết tới với cái tên “ Đoàn Lình Đánh Thuê Của Những Anh Hùng” và được lưu dấu lại trong lịch sử.

Đế chế đầu tiên hoàn toàn thống nhất cả lục địa, vị hoàng đế khởi sinh, Ganglabe Denju Aprahda, người đã để lại phía sau một cuốn sách.

“ Ta của ngày ấy mang trong mình ý nghĩ là chỉ cần ta có sức mạnh thì ta sẽ phát triển.

Nhưng điều đó là sai.

Những người có sức mạnh, bạn chẳng biết về họ hay nguồn gốc của họ. Tại sao họ lại mạnh, bằng cách nào họ có thể mạnh đến vậy.

Đa phần binh lính đều ước mơ được ôm lấy người phụ nữ đẹp của họ, hay kiếm được thật nhiều tiền.

Nhưng binh lính không thể xuay chuyển với chỉ ngần đó.

Bởi vì cuối cùng thì bữa ăn ngon mới là thứ giúp binh lính đứng vững, giúp hình thành nên dáng dấp quốc gia và con người.

Niềm vui khi được sống hết ngày hôm nay, sự mong ngóng với những điều mới của ngày mai. Tất cả đều bắt đầu ngày mới với bữa sáng để có được sức khỏe cho ngày dài, và đều kết thúc với bữa tối khi một ngày khép lại. Không phải đó là tất cả hạnh phúc mà con người cần sao?

Đó là điều Ta được dạy bởi cậu ấy”

Hoàng đế Ganglabe được phục vụ bới một người đầu bếp luôn bên cạnh ngài.

Họ gặp nhau từ khi cả hai còn trẻ, cùng sánh vai nhau suốt những năm chinh chiến, người luôn nấu cho Ngài những bữa ăn ngon.

Đây là câu chuyện về người luôn ở sau giúp sức cho những vị anh hùng. Xuất hiện từ nơi không ai hay biết , thay đổi lề thói nấu nướng của cả thế giới, người tạo đường lối cho một kỷ nguyên mới của nền ẩm thực.

Câu chuyện về Azuma Shuri.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện