Sáng hôm sau.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe được vài con ngựa kéo, trong đó có Lucy, mang theo chút hành lý và quay lại biên giới!
Tôi không ngại việc nghỉ lại qua đêm ở thị trấn Exy, nhưng làm thế sẽ lãng phí tiền không cần thiết.
Sau khi ngồi trên chiếc xe ngựa bị xóc khủng khiếp cả ngày trời làm bàn tọa của tôi đau khó tả.
“Ouch…”
“Sau khi bị ép ngồi… nhìn kìa”
“Wow”
Sau khi đi qua cánh cổng gỗ… chẳng còn gì cả.
Bên trái có một dòng sông lớn
Còn lại là một vùng đất rộng bát ngát bị cỏ bao phủ.
Bên còn lại thì có một ngọn núi
Thế này thì quá rộng rồi.
Và bãi cỏ này, chả lẽ ở đây chỉ trồng được cỏ sao? Làm sao mà họ duy trì được nơi này?
Tôi chỉ có thể câm lặng sau khi được sống xa hoa trong hai tuần vừa qua
“Eufranc ngốc! Không phải ở đó. Là đằng kia, nhìn đằng kia kia.”
“… à vâng”
Tôi nhìn theo hướng tay của Carleigh nii-san.
Ở đó tôi nhìn thấy một căn nhà cũ một tầng, vừa đủ cho hai người chúng tôi sống.
Tôi không nhớ nhà và có thể ngủ ở bất cứ đâu.
“Chuồng ngựa ở đằng sau. Từ hôm nay Lucy sẽ ở đó”
“Cỏ khô thì sao?”
“Đừng lo. Anh đã đặt mua ở thị trấn Exy. Em có thể cưỡi Lucy đến đó trong vòng 30 phút. Nếu không đủ thì có thể tự đi mua”
“Hmm…”
“Giờ vào trong nhìn chứ?”
Lana đang thấy hào hứng à?
Bên trong cũng cũ kỹ. Tôi không nghĩ cô ấy nên mong đợi quá.
Vì sẽ sống lại đây, tôi sẽ kiểm tra lại bên trong.
Trời cũng đang tối dần.
Trước hết tôi sẽ mang đồ ăn và nước vào trong, rồi đắt Lucy vào chuồng, nhẹ xoa bụng nó và chúc ngủ ngon trước khi quay lại.
“Giờ anh định thế nào, Carleigh nii-san?”
“Anh sẽ nghỉ lại ở trấn Exy. Sáng mai anh sẽ mang lương thực đến, có nhiều thứ anh sẽ giải thích sau. Đi nghỉ đi”
“Cảm ơn anh nhiều”
“Anh mong đến ngày mai quá”
“…”
Cái gì. Đừng hỏi tôi cái gì hết.
“Ara? Có chuyện gì với Carleigh nii-san thế?”
“Anh ấy sẽ nghỉ lại ở thị trấn”
“Thế à… Không thể ở lại đây vì chỉ có một chiếc giường đơn”
“Chỉ có một giường đơn?”
Tôi đi qua cừa nhà, và nhìn thấy chiếc giường nằm ở cuối căn nhà.
Nó còn là giường nằm 1 người nữa.
Chả lẽ hai chúng tôi phải nằm đè lên nhau ngủ sao?
Ngoài ra còn có một chiếc bàn và hai chiếc ghế.
Sàn nhà kêu cọt kẹt khi tôi đi lại. Trên trần và sàn nhà có nhiều vết ố
Nhà sạch nhưng nhiều chỗ còn dọn dẹp kỹ hơn.
Căn nhà không lớn như tôi mong đợi và có hai cánh cửa nữa.
Có phòng riêng sao?
“Cái đèn… xin lỗi”
“Không sao”
Tôi bỏ viên đá rồng mua ở trấn Exy vào chiếc đèn.
Tôi đặt chiếc đèn lên mặt bàn và mở cánh cửa với chiếc đèn khác trên tay
“Đây là phòng gì?”
“Là phòng tắm, phòng còn lại là phòng ngủ”
“Uwaaa…! Tối và hẹp quá…”
“Hôm nay không tắm được rồi”
“Vâng”
Lana không thích tình trạng của phòng tắm.
Nếu cho đá rồng vào, chiếc đèn sẽ sáng lên. Chúng tôi lại quên mua thêm đá rồng.
Phòng ngủ thì chỉ đủ cho một người.
Vì là quý tộc, chúng tôi đã quen ở trong căn nhà lớn, có phòng ngủ rộng. Thế này là hơi nhỏ.
Sự cứu rỗi duy nhất là căn bếp nhỏ và giá sách.
Với tôi, căn bếp này thiết kế kiểu cũ và chẳng có gì cả.
Ánh sáng của chiếc đèn không đủ sáng đến từng góc phòng. Sáng mai tôi sẽ kiểm tra kỹ lại.
“Nàng có muốn nấu ăn bây giờ không?”
“Hả, chàng biết nấu ăn sao?”
“Ta có thể nấu mấy món đơn giản”
Tôi từng học chung lớp với các cậu con trai quý tộc mà giáo viên là do bệ hạ sắp đặt. Và tôi cũng từng đi đến nhiều quốc gia khác và cả vùng đất khác.
Vì thế tôi có thể nấu mấy món ăn đơn giản.
Nếu không làm được, tôi sẽ chết đói giữa đường mất.
“Nếu có nguyên liệu thì thiếp có thể làm…”
“Hả”
“Nói đến đó, đây là lần đầu thiếp nhìn thấy cái bếp lò này. Làm sao để sử dụng nó?”
“Để ta hướng dẫn nàng cách sử dụng”
Lại cảm giác không đúng này.
Kiểu nói này… không phù hợp với một tiểu thư.
Không hiểu sao tôi có cảm giác đang nói chuyện với một hầu gái?
Đây là lí do nàng ấy có thể dễ dàng nói chuyện với tôi sao? Cô ấy nên cảnh giác với tôi mới đúng.
“Đầu tiên nàng đốt củi bằng cái lỗ bên dưới”
“Đợi đã”
“Sao”
Cái bếp lò có dạng như một cái vòm có lỗ ở dưới cạnh để nhét củi vào trong.
Sau khi đốt lửa thì đặt nồi lên trên.
Ngọn lửa làm nóng từ cái lỗ mở ra phía trên.
Nhờ đó mà bạn có thể nướng thịt và nấu rau củ.
Và Lana thì đang nhìn với biểu cảm ‘không thể tin được’
“Sao vậy?”
“Chàng có thể… làm được kiểu bếp dùng đá rồng không? Kiểu như chỉ cần một hành động là nhóm được lửa?”
“Đá rồng tạo lửa? …”
Cô ấy đưa ra một ý tưởng kỳ lạ
Ngay lúc đó tôi đã định phản đối ý kiến này… nhưng
“Không biết có làm được không?”
“Thật sao?”
“Uh, Có thể kết hợp các hiệu ứng của công cụ để tạo nhiệt…”
“Eh. Vậy là chúng ta cũng có thể làm được tủ lạnh”
“Tủ lạnh?”
“À, ừm… Nó là một cái tủ có thể làm mát, để đồ ăn không bị ôi thiu… Thiếp thắc mắc nếu làm được thứ gì đó như thế”
“… Một cái tủ giữ đồ lạnh… Hiểu rồi. Chắc hẳn, nếu chúng ta có cái tủ đồ giữ được nhiệt độ lạnh như mùa đông… đồ ăn sẽ không bị ôi thiu vào mùa hè”
Chưa từng có thứ gì như vậy.
Nếu có tồn tại thì nó sẽ được dùng không chỉ ở quốc gia này.
Bếp lò kiểu mới, tủ bảo quản như mùa đông…
“Ý tưởng của Lana quá xuất sắc”
“Thật thế sao!”
“OK, thử làm đi. Nhưng nếu không dùng đá rồng cỡ trung thì sẽ khó làm được”
“…Hả, nó có đắt không? Mua mất bao nhiêu tiền?”
“30 đồng bạc”
“Hả… sao đắt thế?”
“Ta nghĩ là mình có thể mua được. Nhưng có lẽ thị trấn ở đây không có, ngày mai Carleigh nii-san quay lại thì nhờ anh ấy”
“Ehh. Thế ổn không? Tiền thì …”
“Chắc cũng đến lúc nhận được tiền bán xà bông. Bên cạnh đó, nếu ‘bếp lò mới’ và ‘tủ giữ lạnh’ hoàn thành, chúng ta có thể bán nó cho quý tộc.”
Tuyệt.
Bỗng nhiên tôi thấy hứng khởi.
Khi chúng hoàn thành, kiếm 1 đồng vàng không còn khó nữa.
“Thế à! Chàng nói đúng. Nếu chàng bán chúng cho các quý tộc, chàng sẽ kiếm được nhiều tiền”
“Chúng ta cũng cần tiền để cải tạo lại căn nhà này. Không sửa chữa thì chắc mái nhà sẽ sụp và sàn nhà sẽ bị sụt mất”
“Vâng”
Hai chúng tôi cùng cười.
Đi nấu ăn đã.
Cho đến khi làm ra được cái bếp mới, chúng tôi sẽ phải dùng cái bếp này.
Lana nói cô ấy có thể nấu ăn, như kiểu “thiếp thích nấu ăn”
Và tôi chưa từng được nghe đồn về điều này, đó không phải thứ bạn biết được về con gái của Công tước.
Trong khoảng nửa tháng qua, Lana không hề làm gì giống như tôi từng nghĩ
Tôi nghe nói cô ấy kiêu căng, tự phụ, luôn ghen tuông và độc đoán.
Cô ấy không hề như vậy.
Có rất nhiều tin đồn thú vị; với người con gái của Công tước, nội dung đều không bình thường…
“Thiếp sẽ giúp thái rau”
“Hả! Việc này đối với con gái Công tước…”
“Thiếp làm được”
Tôi chuyển đống cà rốt cho nàng ấy.
Tôi mua chúng làm đồ ăn cho Lucy, nhưng không có nghĩa là con người không ăn được.
Cô ấy khéo léo gọt hết vỏ bằng dao và thái thành những miếng vừa ăn.
“Nàng thực sự làm được”
“Thì thiếp đã nói là thiếp làm được mà”
“Ok, Ok, là lỗi của ta”
“Có phải chàng định cho vào món súp không?”
“Uh, chỉ cần dùng muối làm gia vị. Ta sẽ hầm kỹ chút để lấy vị ngọt”
“Chàng phải chuẩn bị các loại gia vị. Thiếp muốn có một kệ đựng gia vị ở đây”
“Được đấy. Chỗ còn lại sẽ để tủ bát”
“Vâng”
Đáng kinh ngạc là Lana thực sự có thể nấu ăn.
Không, là sốc mới đúng
Ai mà tưởng tượng được là con gái ngài Công tước lại biết nấu ăn.
Nhưng thực sự tốt khi có người biết nấu ăn như vậy.
Nếu là kệ đựng gia vị, tôi có thể làm và đặt ở đây.
“Franc cũng kỳ lạ”
“Ta cũng thường bị nói vậy”
“Đàn ông, còn là quý tộc nữa, lại biết nấu ăn…”
“Không hẳn là thế đâu. Ta không phải người thừa kế của gia tộc”
“Hả, tại sao lại thế? Bình thường thì người thừa kế là con trai cả, còn chàng thì? Chẳng lẽ chàng có anh trai sao?”
“Không phải vậy. Em trai ta làm sẽ tốt hơn… Nếu là ta, à thì, không hợp với ta lắm”
“Không ngờ đó… nhưng để bị liên quan với người như thiếp…”
“Ta đã nói rồi. Vì ta thấy thú vị nên không sao cả. Nàng định cứ nói thế đến bao giờ nữa?”
“Bởi vì ~~~”
Chiếc đèn được đặt ở trên mặt bàn chiếu sáng cánh tay
Những ngón tay thuôn dài.
Tôi nghĩ chắc những ngón tay này sẽ không còn mềm mại lâu nữa.
Từ giờ, đôi tay này sẽ phải dính bùn đất và cứng đơ như dân thường.
Lana nói nàng không muốn quay về nhà, nhưng liệu một quý tộc như nàng có thể sống cuộc sống của thường dân không?
Nàng ấy không hề giống tôi… liệu có được không?
“Vấn đề là chàng bị kéo vào vì lỗi của thiếp…”
“Cũng tốt”
“…là sao?”
“Ta không còn bị họ sai bảo nữa”
Đó là mục đích thực sự của tôi. Đó là mong muốn từ tận đáy lòng.
Họ muốn thế này thế nọ, giống như, không có gì tôi không làm được…
Họ chỉ xem tôi như người giúp việc
Cho dù chúng tôi là ‘những người bạn đáng kính’, địa vị sẽ tạo ra khác biệt.
Do họ không thể mang theo người hầu vào học viện, nên họ đem người có địa vị thấp hơn thế vào.
“Chàng đã làm mọi thứ mà thái tử Alfred tặng cho tiểu thư Rifana, phải không?”
“Uh”
“Thái tử nói là đã tự tay làm. Họ cướp hết công sức mà chàng đã bỏ ra”
“Chuyện đó cũng hợp lí. Nếu nói ‘Tôi là người đã nghĩ ra ý tưởng này’. Ta không có sức tưởng tượng như vậy. Nếu nàng nói người đã nghĩ ra ý tưởng là người phát minh thì đúng như họ đã nói”
“Như thế không đúng. Sự thực là họ đã cướp lấy thành quả của chàng”
Tôi bị bất ngờ đấy.
Làm ơn đừng hét lên khi nàng đang cầm dao chứ
“Không thể tin được… Anh ta chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp. Thiếp không thể tin được anh ta đã làm nhiều chuyện mờ ám như vậy”
“…….”
“Vì sao Fran không tức giận? Chàng đáng lẽ phải người tức giận chứ”
“À không… ta không hứng thú thôi”
“Haaaả”
Khả năng nghĩ ra các ý tưởng. Tôi không có nó.
Có rất nhiều quy tắc để đối phó với nó, nhưng chỉ như vậy thôi.
Thật bất tiện. Tôi cần thứ gì đó như thế.
Tôi thiếu sót về mặt ý tưởng.
Vừa rồi, Lana nói “Thiếp muốn một kệ đựng gia vị ở đây”! Trong đầu tôi, giống như, tôi cũng muốn.
Tôi không thể làm ra thứ gì không có sẵn.
Tôi thực sự kém trong mấy khoản này.
“Không phải thế! Tất cả những thứ chàng đã làm ra thực sự tuyệt vời! Đó là [những thứ chưa từng tồn tại trước đó] trong thế giới này. Cái bếp và cả tủ lạnh mà thiếp vừa mới nhắc đến nên được cấp bằng sáng chế.
“Bếp? Tủ lạnh? À, là tên sản phẩm? Nàng đã đặt tên cho chúng rồi sao?
“Hả, vâng. Thiếp nghĩ càng nhanh càng tốt.”
“OK”
Nàng không nghĩ là hơi sớm à.
Nhưng tôi không để ý.
Và bằng sáng chế là gì?
“Không phải! Chàng nên đặt ra quy định đúng cách cho phát minh của chàng. Thứ chàng làm ra là đáng trân trọng! Những kẻ làm những gì chúng muốn với sản phẩm của chàng phải bị trừng phạt xứng đáng”
“Nàng đang phóng đại…”
“Thiếp không có”
Không hiểu sao Lana đang nổi nóng.
“……….”
Tôi hiểu rồi.
Tôi biết lí do tôi bị nàng thu hút… là vì đôi mắt biết nói của nàng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Lần đầu gặp nàng, đôi mắt của nàng chứa đầy cảm xúc dành cho Alfred.
Tôi có thể thấy rõ được những cảm xúc trong mắt của nàng.
Là thứ mà tôi không hề có.
Trong khoảng khắc đó tôi đã bị đánh gục, tôi mong đợi rất nhiều vào tương lai
Tôi chắc chắn mình đã bị cảm xúc trong mắt nàng quyến rũ.
“Chàng có chú ý không đấy?”
“À có”
“Nghe này! Chàng đã tạo ra nhiều thứ như cách làm ra xà bông và máy sấy tóc! Nếu ai đó muốn mua thì họ sẽ phải giá cao mới được”
“Thế thì lấy giá bao nhiêu?”
“Xà bông giá 50 đồng vàng, còn máy sấy tóc giá 300 đồng vàng”
“… thế không phải quá nhiều sao?”
“Không. Nếu chún bắt chước và bán ra, chàng có thể yêu cầu chiết khấu”
“………..”
Có thế làm vậy sao?
Máy sấy tóc là công cụ đá rồng dùng làm khô tóc, đúng không?
Giá trị của chúng cao đến thế à?
“Và giá là 10% giá bán”
“Haaaaá”
“Đó là khoảng tiền mà chàng sẽ nhận được. Hơn nữa, thiếp nghĩ chàng sẽ không bị thiệt! Họ đều là quý tộc, họ có đủ khả năng thanh toán và có thể kiếm được tiền sau đó. Yên tâm đi, cứ tin thiếp. Thiếp sẽ phụ trách chiến lược quản lý…”
“…..?”
Phụ trách, chiến lược quản lý?
Nàng đang nói đến lãnh thổ sao?
… Đúng rồi. Cha của Lana là thủ tướng nên nàng ấy không quản lý lãnh thổ.
Ý của nàng là sao?
“Dù sao”
“OK?”
“Chàng cũng phải xác thực quyền sở hữu. Những kẻ xấu sẽ dùng phát mình của chàng để kiếm tiền mà không xin phép, chàng có thể trừng phạt chúng. Chàng cũng có thể rút lui.”
“Cần làm đến mức đó à”
“Cần phải bảo vệ quyền sở hữu với các phát minh khác. Và khi chàng nhận được 10% doanh thu bán ra mỗi tháng, chàng sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Kể cả khi chàng không làm gì cả, chàng vẫn nhận được tiền, thế không phải là tốt nhất sao?”
“Chắc chắn là tốt nhất”
Ý tưởng của nàng quá tuyệt vời.
Tôi không thể nghĩ mấy thứ này.
Có phải tôi sẽ nhận được tiền hàng tháng?
Tất nhiên 10% lợi nhuận sẽ tăng lên khi số lượng bán ra mỗi tháng tăng lên.
Cả ngươi bán ra và tôi sẽ kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
“Làm như vậy đi”
“OK! Ta đồng ý với đề nghị của nàng. Nhưng trước hết, ai sẽ là người bỏ ra số tiền lớn để mua máy sấy tóc? Có ai muốn mua bản thiết kế không?
“Fufu, có chứ. Và cả bếp và tủ lạnh”
“… đúng thế. Ta chắc chắn tủ lạnh sẽ hữu dụng. Bọn họ sẽ muốn có một chiếc trong biệt thự”
“Tất nhiên rồi! Bản thiết kế tủ lạnh sẽ có giá 800 đồng vàng nếu chàng bán ra”
“Ta nghĩ chúng ta sẽ xây được dinh thự sớm thôi”
Tôi khó tin được những gì cô ấy nói, chỉ lần này.
“A, món súp chín rồi. Ta sẽ cắt thêm bánh mì”
“Chúng ta sẽ mua bát đựng súp ngày mai”
“À, ta sẽ ngủ dưới sàn tối nay”
“…C-cảm ơn chàng”
Tôi sẽ ngủ dưới sàn.
Cô ấy đồng ý nhanh thật.
Chúng tôi ngồi trên chiếc xe được vài con ngựa kéo, trong đó có Lucy, mang theo chút hành lý và quay lại biên giới!
Tôi không ngại việc nghỉ lại qua đêm ở thị trấn Exy, nhưng làm thế sẽ lãng phí tiền không cần thiết.
Sau khi ngồi trên chiếc xe ngựa bị xóc khủng khiếp cả ngày trời làm bàn tọa của tôi đau khó tả.
“Ouch…”
“Sau khi bị ép ngồi… nhìn kìa”
“Wow”
Sau khi đi qua cánh cổng gỗ… chẳng còn gì cả.
Bên trái có một dòng sông lớn
Còn lại là một vùng đất rộng bát ngát bị cỏ bao phủ.
Bên còn lại thì có một ngọn núi
Thế này thì quá rộng rồi.
Và bãi cỏ này, chả lẽ ở đây chỉ trồng được cỏ sao? Làm sao mà họ duy trì được nơi này?
Tôi chỉ có thể câm lặng sau khi được sống xa hoa trong hai tuần vừa qua
“Eufranc ngốc! Không phải ở đó. Là đằng kia, nhìn đằng kia kia.”
“… à vâng”
Tôi nhìn theo hướng tay của Carleigh nii-san.
Ở đó tôi nhìn thấy một căn nhà cũ một tầng, vừa đủ cho hai người chúng tôi sống.
Tôi không nhớ nhà và có thể ngủ ở bất cứ đâu.
“Chuồng ngựa ở đằng sau. Từ hôm nay Lucy sẽ ở đó”
“Cỏ khô thì sao?”
“Đừng lo. Anh đã đặt mua ở thị trấn Exy. Em có thể cưỡi Lucy đến đó trong vòng 30 phút. Nếu không đủ thì có thể tự đi mua”
“Hmm…”
“Giờ vào trong nhìn chứ?”
Lana đang thấy hào hứng à?
Bên trong cũng cũ kỹ. Tôi không nghĩ cô ấy nên mong đợi quá.
Vì sẽ sống lại đây, tôi sẽ kiểm tra lại bên trong.
Trời cũng đang tối dần.
Trước hết tôi sẽ mang đồ ăn và nước vào trong, rồi đắt Lucy vào chuồng, nhẹ xoa bụng nó và chúc ngủ ngon trước khi quay lại.
“Giờ anh định thế nào, Carleigh nii-san?”
“Anh sẽ nghỉ lại ở trấn Exy. Sáng mai anh sẽ mang lương thực đến, có nhiều thứ anh sẽ giải thích sau. Đi nghỉ đi”
“Cảm ơn anh nhiều”
“Anh mong đến ngày mai quá”
“…”
Cái gì. Đừng hỏi tôi cái gì hết.
“Ara? Có chuyện gì với Carleigh nii-san thế?”
“Anh ấy sẽ nghỉ lại ở thị trấn”
“Thế à… Không thể ở lại đây vì chỉ có một chiếc giường đơn”
“Chỉ có một giường đơn?”
Tôi đi qua cừa nhà, và nhìn thấy chiếc giường nằm ở cuối căn nhà.
Nó còn là giường nằm 1 người nữa.
Chả lẽ hai chúng tôi phải nằm đè lên nhau ngủ sao?
Ngoài ra còn có một chiếc bàn và hai chiếc ghế.
Sàn nhà kêu cọt kẹt khi tôi đi lại. Trên trần và sàn nhà có nhiều vết ố
Nhà sạch nhưng nhiều chỗ còn dọn dẹp kỹ hơn.
Căn nhà không lớn như tôi mong đợi và có hai cánh cửa nữa.
Có phòng riêng sao?
“Cái đèn… xin lỗi”
“Không sao”
Tôi bỏ viên đá rồng mua ở trấn Exy vào chiếc đèn.
Tôi đặt chiếc đèn lên mặt bàn và mở cánh cửa với chiếc đèn khác trên tay
“Đây là phòng gì?”
“Là phòng tắm, phòng còn lại là phòng ngủ”
“Uwaaa…! Tối và hẹp quá…”
“Hôm nay không tắm được rồi”
“Vâng”
Lana không thích tình trạng của phòng tắm.
Nếu cho đá rồng vào, chiếc đèn sẽ sáng lên. Chúng tôi lại quên mua thêm đá rồng.
Phòng ngủ thì chỉ đủ cho một người.
Vì là quý tộc, chúng tôi đã quen ở trong căn nhà lớn, có phòng ngủ rộng. Thế này là hơi nhỏ.
Sự cứu rỗi duy nhất là căn bếp nhỏ và giá sách.
Với tôi, căn bếp này thiết kế kiểu cũ và chẳng có gì cả.
Ánh sáng của chiếc đèn không đủ sáng đến từng góc phòng. Sáng mai tôi sẽ kiểm tra kỹ lại.
“Nàng có muốn nấu ăn bây giờ không?”
“Hả, chàng biết nấu ăn sao?”
“Ta có thể nấu mấy món đơn giản”
Tôi từng học chung lớp với các cậu con trai quý tộc mà giáo viên là do bệ hạ sắp đặt. Và tôi cũng từng đi đến nhiều quốc gia khác và cả vùng đất khác.
Vì thế tôi có thể nấu mấy món ăn đơn giản.
Nếu không làm được, tôi sẽ chết đói giữa đường mất.
“Nếu có nguyên liệu thì thiếp có thể làm…”
“Hả”
“Nói đến đó, đây là lần đầu thiếp nhìn thấy cái bếp lò này. Làm sao để sử dụng nó?”
“Để ta hướng dẫn nàng cách sử dụng”
Lại cảm giác không đúng này.
Kiểu nói này… không phù hợp với một tiểu thư.
Không hiểu sao tôi có cảm giác đang nói chuyện với một hầu gái?
Đây là lí do nàng ấy có thể dễ dàng nói chuyện với tôi sao? Cô ấy nên cảnh giác với tôi mới đúng.
“Đầu tiên nàng đốt củi bằng cái lỗ bên dưới”
“Đợi đã”
“Sao”
Cái bếp lò có dạng như một cái vòm có lỗ ở dưới cạnh để nhét củi vào trong.
Sau khi đốt lửa thì đặt nồi lên trên.
Ngọn lửa làm nóng từ cái lỗ mở ra phía trên.
Nhờ đó mà bạn có thể nướng thịt và nấu rau củ.
Và Lana thì đang nhìn với biểu cảm ‘không thể tin được’
“Sao vậy?”
“Chàng có thể… làm được kiểu bếp dùng đá rồng không? Kiểu như chỉ cần một hành động là nhóm được lửa?”
“Đá rồng tạo lửa? …”
Cô ấy đưa ra một ý tưởng kỳ lạ
Ngay lúc đó tôi đã định phản đối ý kiến này… nhưng
“Không biết có làm được không?”
“Thật sao?”
“Uh, Có thể kết hợp các hiệu ứng của công cụ để tạo nhiệt…”
“Eh. Vậy là chúng ta cũng có thể làm được tủ lạnh”
“Tủ lạnh?”
“À, ừm… Nó là một cái tủ có thể làm mát, để đồ ăn không bị ôi thiu… Thiếp thắc mắc nếu làm được thứ gì đó như thế”
“… Một cái tủ giữ đồ lạnh… Hiểu rồi. Chắc hẳn, nếu chúng ta có cái tủ đồ giữ được nhiệt độ lạnh như mùa đông… đồ ăn sẽ không bị ôi thiu vào mùa hè”
Chưa từng có thứ gì như vậy.
Nếu có tồn tại thì nó sẽ được dùng không chỉ ở quốc gia này.
Bếp lò kiểu mới, tủ bảo quản như mùa đông…
“Ý tưởng của Lana quá xuất sắc”
“Thật thế sao!”
“OK, thử làm đi. Nhưng nếu không dùng đá rồng cỡ trung thì sẽ khó làm được”
“…Hả, nó có đắt không? Mua mất bao nhiêu tiền?”
“30 đồng bạc”
“Hả… sao đắt thế?”
“Ta nghĩ là mình có thể mua được. Nhưng có lẽ thị trấn ở đây không có, ngày mai Carleigh nii-san quay lại thì nhờ anh ấy”
“Ehh. Thế ổn không? Tiền thì …”
“Chắc cũng đến lúc nhận được tiền bán xà bông. Bên cạnh đó, nếu ‘bếp lò mới’ và ‘tủ giữ lạnh’ hoàn thành, chúng ta có thể bán nó cho quý tộc.”
Tuyệt.
Bỗng nhiên tôi thấy hứng khởi.
Khi chúng hoàn thành, kiếm 1 đồng vàng không còn khó nữa.
“Thế à! Chàng nói đúng. Nếu chàng bán chúng cho các quý tộc, chàng sẽ kiếm được nhiều tiền”
“Chúng ta cũng cần tiền để cải tạo lại căn nhà này. Không sửa chữa thì chắc mái nhà sẽ sụp và sàn nhà sẽ bị sụt mất”
“Vâng”
Hai chúng tôi cùng cười.
Đi nấu ăn đã.
Cho đến khi làm ra được cái bếp mới, chúng tôi sẽ phải dùng cái bếp này.
Lana nói cô ấy có thể nấu ăn, như kiểu “thiếp thích nấu ăn”
Và tôi chưa từng được nghe đồn về điều này, đó không phải thứ bạn biết được về con gái của Công tước.
Trong khoảng nửa tháng qua, Lana không hề làm gì giống như tôi từng nghĩ
Tôi nghe nói cô ấy kiêu căng, tự phụ, luôn ghen tuông và độc đoán.
Cô ấy không hề như vậy.
Có rất nhiều tin đồn thú vị; với người con gái của Công tước, nội dung đều không bình thường…
“Thiếp sẽ giúp thái rau”
“Hả! Việc này đối với con gái Công tước…”
“Thiếp làm được”
Tôi chuyển đống cà rốt cho nàng ấy.
Tôi mua chúng làm đồ ăn cho Lucy, nhưng không có nghĩa là con người không ăn được.
Cô ấy khéo léo gọt hết vỏ bằng dao và thái thành những miếng vừa ăn.
“Nàng thực sự làm được”
“Thì thiếp đã nói là thiếp làm được mà”
“Ok, Ok, là lỗi của ta”
“Có phải chàng định cho vào món súp không?”
“Uh, chỉ cần dùng muối làm gia vị. Ta sẽ hầm kỹ chút để lấy vị ngọt”
“Chàng phải chuẩn bị các loại gia vị. Thiếp muốn có một kệ đựng gia vị ở đây”
“Được đấy. Chỗ còn lại sẽ để tủ bát”
“Vâng”
Đáng kinh ngạc là Lana thực sự có thể nấu ăn.
Không, là sốc mới đúng
Ai mà tưởng tượng được là con gái ngài Công tước lại biết nấu ăn.
Nhưng thực sự tốt khi có người biết nấu ăn như vậy.
Nếu là kệ đựng gia vị, tôi có thể làm và đặt ở đây.
“Franc cũng kỳ lạ”
“Ta cũng thường bị nói vậy”
“Đàn ông, còn là quý tộc nữa, lại biết nấu ăn…”
“Không hẳn là thế đâu. Ta không phải người thừa kế của gia tộc”
“Hả, tại sao lại thế? Bình thường thì người thừa kế là con trai cả, còn chàng thì? Chẳng lẽ chàng có anh trai sao?”
“Không phải vậy. Em trai ta làm sẽ tốt hơn… Nếu là ta, à thì, không hợp với ta lắm”
“Không ngờ đó… nhưng để bị liên quan với người như thiếp…”
“Ta đã nói rồi. Vì ta thấy thú vị nên không sao cả. Nàng định cứ nói thế đến bao giờ nữa?”
“Bởi vì ~~~”
Chiếc đèn được đặt ở trên mặt bàn chiếu sáng cánh tay
Những ngón tay thuôn dài.
Tôi nghĩ chắc những ngón tay này sẽ không còn mềm mại lâu nữa.
Từ giờ, đôi tay này sẽ phải dính bùn đất và cứng đơ như dân thường.
Lana nói nàng không muốn quay về nhà, nhưng liệu một quý tộc như nàng có thể sống cuộc sống của thường dân không?
Nàng ấy không hề giống tôi… liệu có được không?
“Vấn đề là chàng bị kéo vào vì lỗi của thiếp…”
“Cũng tốt”
“…là sao?”
“Ta không còn bị họ sai bảo nữa”
Đó là mục đích thực sự của tôi. Đó là mong muốn từ tận đáy lòng.
Họ muốn thế này thế nọ, giống như, không có gì tôi không làm được…
Họ chỉ xem tôi như người giúp việc
Cho dù chúng tôi là ‘những người bạn đáng kính’, địa vị sẽ tạo ra khác biệt.
Do họ không thể mang theo người hầu vào học viện, nên họ đem người có địa vị thấp hơn thế vào.
“Chàng đã làm mọi thứ mà thái tử Alfred tặng cho tiểu thư Rifana, phải không?”
“Uh”
“Thái tử nói là đã tự tay làm. Họ cướp hết công sức mà chàng đã bỏ ra”
“Chuyện đó cũng hợp lí. Nếu nói ‘Tôi là người đã nghĩ ra ý tưởng này’. Ta không có sức tưởng tượng như vậy. Nếu nàng nói người đã nghĩ ra ý tưởng là người phát minh thì đúng như họ đã nói”
“Như thế không đúng. Sự thực là họ đã cướp lấy thành quả của chàng”
Tôi bị bất ngờ đấy.
Làm ơn đừng hét lên khi nàng đang cầm dao chứ
“Không thể tin được… Anh ta chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp. Thiếp không thể tin được anh ta đã làm nhiều chuyện mờ ám như vậy”
“…….”
“Vì sao Fran không tức giận? Chàng đáng lẽ phải người tức giận chứ”
“À không… ta không hứng thú thôi”
“Haaaả”
Khả năng nghĩ ra các ý tưởng. Tôi không có nó.
Có rất nhiều quy tắc để đối phó với nó, nhưng chỉ như vậy thôi.
Thật bất tiện. Tôi cần thứ gì đó như thế.
Tôi thiếu sót về mặt ý tưởng.
Vừa rồi, Lana nói “Thiếp muốn một kệ đựng gia vị ở đây”! Trong đầu tôi, giống như, tôi cũng muốn.
Tôi không thể làm ra thứ gì không có sẵn.
Tôi thực sự kém trong mấy khoản này.
“Không phải thế! Tất cả những thứ chàng đã làm ra thực sự tuyệt vời! Đó là [những thứ chưa từng tồn tại trước đó] trong thế giới này. Cái bếp và cả tủ lạnh mà thiếp vừa mới nhắc đến nên được cấp bằng sáng chế.
“Bếp? Tủ lạnh? À, là tên sản phẩm? Nàng đã đặt tên cho chúng rồi sao?
“Hả, vâng. Thiếp nghĩ càng nhanh càng tốt.”
“OK”
Nàng không nghĩ là hơi sớm à.
Nhưng tôi không để ý.
Và bằng sáng chế là gì?
“Không phải! Chàng nên đặt ra quy định đúng cách cho phát minh của chàng. Thứ chàng làm ra là đáng trân trọng! Những kẻ làm những gì chúng muốn với sản phẩm của chàng phải bị trừng phạt xứng đáng”
“Nàng đang phóng đại…”
“Thiếp không có”
Không hiểu sao Lana đang nổi nóng.
“……….”
Tôi hiểu rồi.
Tôi biết lí do tôi bị nàng thu hút… là vì đôi mắt biết nói của nàng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Lần đầu gặp nàng, đôi mắt của nàng chứa đầy cảm xúc dành cho Alfred.
Tôi có thể thấy rõ được những cảm xúc trong mắt của nàng.
Là thứ mà tôi không hề có.
Trong khoảng khắc đó tôi đã bị đánh gục, tôi mong đợi rất nhiều vào tương lai
Tôi chắc chắn mình đã bị cảm xúc trong mắt nàng quyến rũ.
“Chàng có chú ý không đấy?”
“À có”
“Nghe này! Chàng đã tạo ra nhiều thứ như cách làm ra xà bông và máy sấy tóc! Nếu ai đó muốn mua thì họ sẽ phải giá cao mới được”
“Thế thì lấy giá bao nhiêu?”
“Xà bông giá 50 đồng vàng, còn máy sấy tóc giá 300 đồng vàng”
“… thế không phải quá nhiều sao?”
“Không. Nếu chún bắt chước và bán ra, chàng có thể yêu cầu chiết khấu”
“………..”
Có thế làm vậy sao?
Máy sấy tóc là công cụ đá rồng dùng làm khô tóc, đúng không?
Giá trị của chúng cao đến thế à?
“Và giá là 10% giá bán”
“Haaaaá”
“Đó là khoảng tiền mà chàng sẽ nhận được. Hơn nữa, thiếp nghĩ chàng sẽ không bị thiệt! Họ đều là quý tộc, họ có đủ khả năng thanh toán và có thể kiếm được tiền sau đó. Yên tâm đi, cứ tin thiếp. Thiếp sẽ phụ trách chiến lược quản lý…”
“…..?”
Phụ trách, chiến lược quản lý?
Nàng đang nói đến lãnh thổ sao?
… Đúng rồi. Cha của Lana là thủ tướng nên nàng ấy không quản lý lãnh thổ.
Ý của nàng là sao?
“Dù sao”
“OK?”
“Chàng cũng phải xác thực quyền sở hữu. Những kẻ xấu sẽ dùng phát mình của chàng để kiếm tiền mà không xin phép, chàng có thể trừng phạt chúng. Chàng cũng có thể rút lui.”
“Cần làm đến mức đó à”
“Cần phải bảo vệ quyền sở hữu với các phát minh khác. Và khi chàng nhận được 10% doanh thu bán ra mỗi tháng, chàng sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Kể cả khi chàng không làm gì cả, chàng vẫn nhận được tiền, thế không phải là tốt nhất sao?”
“Chắc chắn là tốt nhất”
Ý tưởng của nàng quá tuyệt vời.
Tôi không thể nghĩ mấy thứ này.
Có phải tôi sẽ nhận được tiền hàng tháng?
Tất nhiên 10% lợi nhuận sẽ tăng lên khi số lượng bán ra mỗi tháng tăng lên.
Cả ngươi bán ra và tôi sẽ kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
“Làm như vậy đi”
“OK! Ta đồng ý với đề nghị của nàng. Nhưng trước hết, ai sẽ là người bỏ ra số tiền lớn để mua máy sấy tóc? Có ai muốn mua bản thiết kế không?
“Fufu, có chứ. Và cả bếp và tủ lạnh”
“… đúng thế. Ta chắc chắn tủ lạnh sẽ hữu dụng. Bọn họ sẽ muốn có một chiếc trong biệt thự”
“Tất nhiên rồi! Bản thiết kế tủ lạnh sẽ có giá 800 đồng vàng nếu chàng bán ra”
“Ta nghĩ chúng ta sẽ xây được dinh thự sớm thôi”
Tôi khó tin được những gì cô ấy nói, chỉ lần này.
“A, món súp chín rồi. Ta sẽ cắt thêm bánh mì”
“Chúng ta sẽ mua bát đựng súp ngày mai”
“À, ta sẽ ngủ dưới sàn tối nay”
“…C-cảm ơn chàng”
Tôi sẽ ngủ dưới sàn.
Cô ấy đồng ý nhanh thật.
Danh sách chương