Khi chú tôi đồng ý cho ở lại, ông nói “Mọi thứ sẽ được hoàn tất trong 2 tuần, cháu có thể ở lại đây nhưng đừng làm gì quá đà”
Sau bữa tối, tôi vào căn phòng được chuẩn bị. Từ ban công, tôi có thể nhìn thấy rõ mặt trăng. Khi mở cánh cửa kính đi ra ban công, tôi nghe thấy tiếng gọi và quay ra.
“Ô, tiểu thư Elana”
“…..”
Cô ấy mặc bộ đồ ngủ kèm theo một chiếc khăn choàng qua vai, và những làn gió đêm làm tóc của cô lay động.
Màu da của cô nhạt hơn dưới ánh trăng. Giống như cô ấy vừa mới rời khỏi phòng tắm, đôi môi và bờ má ửng hồng.
Không, tôi không nên để ý những thứ này.
Nhưng cảnh tượng này thực sự cám dỗ
“La…Lana là được rồi”
“Hả”
Gì cơ? “Chàng có thể gọi ta là Lana!... Giờ chúng ta là một vợ chồng, phải không? Chúng ta sẽ cần thân thiết hơn… và cũng tránh để gia đình Drutoni có thể nghi ngờ… Chàng không muốn bị đuổi đi phải không?”
“…….”
Tôi hầu như không để ý đến tình huống lúc trước.
Nhưng chuyện này lại không nằm trong suy nghĩ của tôi….
Dù chết ngay ngày mai cũng đáng.
Có phải tôi đã dùng hết toàn bộ may mắn cả đời rồi không? Thế này ổn chứ?
“Hân…hạnh. Vậy thì hãy gọi ta là Fran”
“Đừng khờ thế! Ta nghiêm túc đó… Cảm ơn chàng”
“?”
Cảm ơn sao?
Có phải cô ấy vừa cảm ơn vì được gọi là Lana?
Cô ấy thực sự quan tâm đến tôi sao?
Nếu cô ấy không thành thực thì chúng tôi đã không ở đây lúc này.
Rõ ràng là bạn hiểu đúng không?
Dù là vậy, chẳng ích gì nếu cảm xúc của tôi cứ tăng lên không thể ngừng lại thế này
Chỉ cần mất tập trung là tôi xấu hổ đến chết mất.
“Nói chuyện nghiêm túc nào. Hiện giờ không ai quanh đây cả”
“Dạ?”
“Lana, nàng định sẽ làm gì kể từ giờ? Ta không nghĩ việc nàng muốn quay trở về [Arsegios] là bất khả thi”
“!”
“Về lời đồn nàng đã bắt nạt tiểu thư Rifana. Chỉ cần họ yêu cầu tiểu thư Rifana xác thực và nhận ra nàng không làm gì cả, nàng có thể trờ về. Nàng nên sống là con gái Công tước. Không cần phải vội vàng định cư ở vương quốc này”
“………”
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy
Tôi đã luôn luôn muốn được ngắm nhìn cô, nhưng quần áo cô ấy đang mặc khá mỏng
Nếu tôi không kết thúc cuộc nói chuyện nhanh và để cô ấy quay về phòng, cô ấy có thể sẽ bị cảm lạnh
“Nếu nàng muốn…”
“Ta không muốn về nhà”
“……gì cơ?”
“Ừm… sau khi bị sỉ nhục, phải quay lại cuộc sống đó và sống tiếp… Trên hết, ta có điều muốn hỏi chàng”
“Hỏi ta?”
Vì vài lí do mà cuộc nói chuyện không diễn ra thuận lợi, cô ấy nhìn tôi
Nàng nổi giận vì ta đã gọi nàng là [Lana] sao?
Không phải nàng là người muốn ta làm vậy à?
Cho ta xin lỗi.
“À, cái bút, xà bông và máy sấy – công cụ dùng đá rồng làm khô tóc là do chàng tự làm ra hết sao? Alfred-sama… và những người khác… nói là họ đã làm ra chúng. Và tiểu thư Rifana đã tin lời họ.”
“Họ có thể đã nói thế. Trước mặt cô gái mà họ thích, tự nhiên là ai cũng muốn thể hiện điểm mạnh của bản thân. Nhưng cây bút với xà bông là vật dụng tiêu hao. Nếu được yêu cầu làm lại, họ sẽ không thể làm được nếu không có ta. Haha, giờ chẳng liên quan đến ta.”
“…là…vậy sao”
“?”
Lana suy nghĩ và lẩm bẩm gì đó
Tôi không thể nghe rõ, nhưng tôi loáng thoáng nghe được mấy câu “Thế ra anh tay là nhân vật phụ à?” và “Toàn bộ tên nhân vật vẫn chưa xuất hiện hết?”
và “Có lẽ đây là cơ hội cho mình?”
Tôi đoán là cô ấy khá sốc khi bị trục xuất
Hay là cô ấy cảm thấy mệt vì chuyến đi
Cô ấy nên đi ngủ sớm.
“Lana, ngủ sớm đi. Ngày mai ta sẽ cần nàng giúp làm dây buộc tóc”
“Dạ vâng. Cứ để đó cho tôi”
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, rồi quay lại phòng ngủ của mình
Khi tôi đóng cánh cửa kính, ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ căn phòng và mặt tôi dần nóng lên.
“Lana…”
Lấy tay che miệng… Một cô gái ngoài mong đợi
Tôi không biết làm sao để miêu tả cảm xúc này
“Lana…”
Mặt tôi đỏ lên
Tôi dùng cả hai tay che mặt
Tệ thật.
Tôi không thể ngừng đỏ mặt
Quá dễ thương.
“… Cùng cố gắng hết mình nhé”
Tôi sẽ cố hết sức vào ngày mai.
Tôi nghĩ là khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại một chút
***
Chỉ là một câu chuyện cũ ~
Khi tôi 14 tuổi, tôi xuất hiện trước giới quý tộc dưới tư cách là một [người bạn] của thái tử và những đứa con trai của gia đình Công tước, Hầu tước.
Lúc đó thái tử chẳng hề để ý đến tôi. Tôi chỉ là cái bóng đằng sau sự chói sáng của địa vị và con người bọn họ
Thái tử và [những người bạn] ra lệnh cho tôi biết vị trí của bản thân
Trong con mắt của họ, đó chỉ là “một chút chút”
Và như dự đoán, một vài người trong bọn họ khó chịu khi bị yêu cầu rời đi.
Tôi không nghĩ mình phù hợp trở thành [Bạn] của thái tử.
Và cũng không thể nói những người còn lại là phù hợp và tế nhị
Tất cả mọi người… gồm cả thái tử đều không thích học, và tôi không cho rằng thế là tốt.
Họ coi thường luật pháp.
Bời vì họ tin vào [Luật] tuyệt đối của Hoàng gia.
Tuy nhiên, [Luật] được người cha cai quản là [Trí tuệ] của nhiều vị minh quân đã quản lý tốt đất nước.
Bạn nghĩ tại sao quyền lực của vị vua hiện tại?
Tôi không nghĩ bệ hạ hiện giờ là tên ngốc.
Nhưng thái tử và đám bạn của hắn là những tên ngốc
Tôi đã khá thất vọng khi thấy họ như vậy. Không biết họ có sống như vậy cả đời không nữa!
Giống như tổ tiên, nó là những mảnh ghép thích hợp có thể dựa vào để lưu trữ trí tuệ của các vị minh quân trước đó.
Trong trường hợp khẩn cấp nó có thể bị loại bỏ.
Lần ra mắt vào năm 14 tuổi của tôi thực đáng thất vọng
Ngày hôm đó, đúng lúc tôi ngước mắt nhìn Elana Rouslet Forsyth, tôi cảm thấy chán nản.
Cô được thái tử hộ tống đến đó, và cô ấy là cô gái đẹp nhất, dễ thương nhất và tươi tắn nhất.
Tôi ngay lập tức bị thu hút, và cũng đồng thời, tôi biết mình sẽ không bao giờ với tới cô ấy… Khi cúi mặt nhìn xuống cánh tay, tôi cảm thấy xấu hổ và bị chế nhạo.
Khi nghĩ về cô ấy, tôi đã từ chối nhiều cuộc xem mắt theo nhiều cách cho đến khi đã quá tuổi.
Nhưng chẳng ai biết được chuyện gì sẽ diễn ra trong cuộc sống ~
“2 đồng xu”
“đáng giá đấy”
Chú tôi đưa ra 2 đồng xu
Tôi nhận lấy và đưa cho Lana.
Cô ấy nhìn và nghiêng đầu bối rối.
“Nàng biết giá trị của đồng tiền, đúng không? Tiểu th~”
“Tôi chưa biết. Xin… dạy cho tôi”
“Thật sao?”
“Nói cho tôi đi, Eufranc! Tôi sẽ cần biết cho tương lai”
“Uhm”
Một tuần đã trôi qua từ khi chúng tôi đến vương quốc này
Lana đang làm dây buộc tóc
Tôi đã sản xuất xà bông và bắt đầu làm kinh doanh
Cho đến giờ, người bán ra toàn bộ là chú tôi
Dì và chú tôi sẽ đến cuộc họp mặt của quý tộc ở gần đây, và họ có ý định sẽ đưa xà bông và dây buộc tóc ra tại đó.
Giới quý tộc sẽ là đối tượng khách hàng chính.
Nếu được giới quý tộc chú ý và sử dụng, chúng tôi có thể thử hạ thấp chất lượng và bán ra cho thường dân.
Dù cho sau đó chúng tôi quay lại [Arsegios] hay ở lại đây thì chúng tôi vẫn sẽ kiếm được đủ tiền để sinh sống.
Tôi không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng Lana sẽ không quay về nhà. Cần thiết phải ngồi lại nói chuyện nghiêm túc về cách chúng tôi sẽ sống trong tương lai.
Đầu tiên, tôi phải định giá cho dây buộc tóc đã bán cho ông chú.
“Hahh… Tôi sẽ giải thích. Đây là loại tiền có giá trị nhỏ nhất, đồng xu, 1 đồng xu. Không có loại nhỏ hơn nữa. Kích thước cũng là nhỏ nhất nhưng độ lưu thông lại thông dụng nhất, hiểu rõ chưa?”
“OK”
“Tiếp, đồng bạc. Nàng có thể đổi 100 đồng xu lấy một đồng bạc. Và 100 đồng bạc có thể đổi lấy một đồng vàng. Nói cách khác…”
“Wa!... Scrunchie rẻ thế sao?”
“Uh… Scrunchie?”
“À, đây! Là tên sản phẩm.! chúng ta cần có tên sản phẩm!”
“Đúng thế!”
Tên sản phẩm à… Tôi chưa từng nghĩ đến.
Nếu tôi quyết định bán ra thì tên sản phẩm thực sự cần thiết.
Lana không ngờ lại có tố chất kinh doanh đấy, đúng không!
“Vậy thì ta sẽ để nàng đặt tên cho xà bông. Nàng hãy giúp phân biệt xà bông của chúng ta với những loại khác”
“Ehh… Ok. Chàng có thể làm xà bông có màu sắc không? … như thế thì xà bông sẽ trở nên khác biệt”
“Màu sắc? Tên sản phẩm… Ta chưa từng nghĩ đến đó. Màu sắc à… ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thêm màu vào cho xà bông. Lana, nàng có thấy ý tưởng đó khả thi không? Ta thấy nàng có tài năng làm kinh doanh đấy”
“vậy sao? …Thế sao chàng không tạo thêm mùi nữa? Thế được không?”
“Thêm mùi? Nghĩa là sao?”
“Eh… kiểu như… mùi gì đó giống với nước hoa”
Thế nghĩa là sao?
Nước hoa có mùi đặc trưng phải không?
Có lẽ phụ nữ quan tâm đến điều này.
Nhưng những phụ nữ thường dân không thể mua được nước hoa đắt tiền
Nhiều nhất họ chỉ dùng được dầu dưỡng tóc loại rẻ.
Chẳng lẽ cô ấy muốn mình làm ra và trộn nó với tinh dầu?
Cũng khó để làm ra sản phẩm thử nghiệm hiện tại.
Nhưng cũng đáng để thử. Cứ làm từng bước một thôi.
“Được. Cứ thử làm ra một bản mẫu lúc khác nhé. Ý tưởng khá đó”
“…Chàng định sẽ làm thử sao?”
“Uh, đó là ý tưởng hay… Ta cần những ý tưởng như vậy… Ta không có nhiều ý tưởng nên nó rất có ích”
“….Tức là chàng giống như [nhà sáng tạo]”
“Chắc là thế. Cứ nói cho ta biết những thứ nàng muốn. Có thể ta sẽ làm được cho nàng”
“… vậy thì trông cậy vào chàng”
Một thiên tài kích thích bạn sao?
Một tuần nữa lại trôi qua.
Tôi sản xuất nguyên liệu dầu thiết yếu cho sản phẩm thử nghiệm mà Lana từng nói và phát triển loại xà bông mới bằng cách dùng các loại hạt và nhựa cỏ để tạo màu.
Dây buộc tóc có tên scrunchie trở nên nổi tiếng với cả giới quý tộc ở vùng lân cận. Các đơn đặt hàng riêng bắt đầu đến.
“Nếu cứ làm thế này… sẽ dễ dàng hơn nếu có một chiếc máy chuyên may vá ~”
“Máy may vá?”
“À thì… chàng nghĩ xem… một chiếc máy tự động giúp may vá? Kiểu như chàng chỉ cần di chuyển miếng vải để may… hoặc gì đó tương tự”
Hả, một thứ tương tự sao?
Công cụ tự động may… không biết tôi có làm được công cụ sử dụng đá rồng như thế không?
“Hmm… có thể để nó có kích thước bằng bàn tay không?
“hả”
Và thế, tôi mất trắng 3 ngày để làm ra.
“Đây”
“Chàng làm xong rồi sao?”
“Nàng không cần nữa à?”
“không phải… cảm ơn… chỉ là ta không nghĩ chàng sẽ thực sự làm được”
“… Bình thường thì con gái Công tước không phải may vá, nên ta nghĩ là nàng đang phàn nàn…”
Biểu cảm của cô ấy không còn sững sờ nữa.
Đừng nói là cô ấy làm xong hết việc trước rồi?
Không thể nào!
Có chắc cô ấy là con gái công tước không?
“Nó chỉ là phiên bản thử nghiệm. Nàng dùng thử đi, nếu thấy chỗ nào không thuận tiện thì ta sẽ cải tạo lại”
“Cảm ơn chàng”
“OK. Nàng cũng đang cố gắng hết sức mà, và đơn hàng scrunchie không bị gián đoạn nên chúng ta có thể chuyển phát được rồi”
“Vâng! Ta chỉ làm được những việc này… trong khi chàng đang lo những thứ thiết yếu cho cuộc sống của chúng ta…”
Lại nữa hả, sự khó chịu này.
Cô tiểu thư mạnh mẽ, kiêu hãnh không chịu lắng nghe ai, ích kỷ… lại ngoan ngoãn và khiêm tốn.
Sẵn sàng làm việc và vui vẻ may vá… rất khác lạ.
Chẳng lẽ bị hủy hôn lại khiến một người thay đổi nhiều đến vậy?
“Eufranc! Tiểu thư Elana! Có tin vui”
“Về rồi à, Carleigh nii-san. Tin vui gì thế?”
“Trang trại đã tu sửa xong rồi! À, trang trại cũ… anh cũng sửa cả chuồng ngựa vì em có Lucy”
Tôi liếc nhìn sang Lana.
Vì có Lucy nên phải sửa cả chuồng ngựa nữa.
“Giờ em định làm gì? Đi xem luôn không?”
“Đi xe ngựa đến đó mất cả ngày, để mai rồi đi”
“Đồng… ý. Để mai đi”
“Được. Tuy nhiên đồ nội thất cũ như bàn ghế và giường đã được sắm sửa. Không dễ dàng, và chúng ta cũng không còn tiền hay thời gian… với cả Eufranc đang làm ra nhiều thứ, anh nghĩ là hai người có thể bắt đầu đến sống ở đó sớm thôi”
“Thế là ổn rồi. Thế còn, cái giường…”
“Tất nhiên là chỉ có 1 chiếc”
“….!”
Tôi đã biết sẽ như vậy mà
“hahaha, Từ ngày mai là hai đứa sẽ là cặp vợ chồng sống ở nhà mới… Dù là nó khá sập xệ nhưng anh biết em có thể cải thiện được. Anh thấy hơi có lỗi vì căn nhà cho người mới cưới… Anh sẽ đền bù cho món quà khác… anh sẽ gửi lương thực đến trong khoảng thời gian này”
“Cảm ơn anh đã giúp”
“Cứ để đấy cho anh”
“……..”
Im lặng.
Tôi cũng muốn nói gì đó.
Đầu tiên, hôn nhân… cần một biện pháp khẩn cấp cho cặp vợ chồng
Cô ấy vẫn chưa có cảm xúc gì với tôi.
Tôi không muốn bị ghét vì hành động thiếu suy nghĩ.
“Đừng lo, ta sẽ không làm gì nàng đâu”
“!... hả…vâng”
“Được chứ”
“Dạ vâng”
… thế là sao?
Tôi không chắc chắc nhưng hình như cô ấy thấy an tâm sao!
“Nếu là về chiếc giường, ta có thể làm thêm 1 chiếc”
“… đúng rồi, chàng giỏi việc này mà”
“Chiếc giường mới có thể làm xong trong vòng 1, 2 ngày”
Trước hết vào ngày mai,
Ngay khi đến nơi tôi sẽ làm ngay
Tuy nhiên sẽ mất cả ngày để đi đến đó, chắc đến nơi sẽ là buổi tối.
Nếu thế thì tôi sẽ ngủ dưới sàn một đêm.
Ngày mà hai chúng tôi có thể ngủ chung sẽ đến, phải không?
Sau bữa tối, tôi vào căn phòng được chuẩn bị. Từ ban công, tôi có thể nhìn thấy rõ mặt trăng. Khi mở cánh cửa kính đi ra ban công, tôi nghe thấy tiếng gọi và quay ra.
“Ô, tiểu thư Elana”
“…..”
Cô ấy mặc bộ đồ ngủ kèm theo một chiếc khăn choàng qua vai, và những làn gió đêm làm tóc của cô lay động.
Màu da của cô nhạt hơn dưới ánh trăng. Giống như cô ấy vừa mới rời khỏi phòng tắm, đôi môi và bờ má ửng hồng.
Không, tôi không nên để ý những thứ này.
Nhưng cảnh tượng này thực sự cám dỗ
“La…Lana là được rồi”
“Hả”
Gì cơ? “Chàng có thể gọi ta là Lana!... Giờ chúng ta là một vợ chồng, phải không? Chúng ta sẽ cần thân thiết hơn… và cũng tránh để gia đình Drutoni có thể nghi ngờ… Chàng không muốn bị đuổi đi phải không?”
“…….”
Tôi hầu như không để ý đến tình huống lúc trước.
Nhưng chuyện này lại không nằm trong suy nghĩ của tôi….
Dù chết ngay ngày mai cũng đáng.
Có phải tôi đã dùng hết toàn bộ may mắn cả đời rồi không? Thế này ổn chứ?
“Hân…hạnh. Vậy thì hãy gọi ta là Fran”
“Đừng khờ thế! Ta nghiêm túc đó… Cảm ơn chàng”
“?”
Cảm ơn sao?
Có phải cô ấy vừa cảm ơn vì được gọi là Lana?
Cô ấy thực sự quan tâm đến tôi sao?
Nếu cô ấy không thành thực thì chúng tôi đã không ở đây lúc này.
Rõ ràng là bạn hiểu đúng không?
Dù là vậy, chẳng ích gì nếu cảm xúc của tôi cứ tăng lên không thể ngừng lại thế này
Chỉ cần mất tập trung là tôi xấu hổ đến chết mất.
“Nói chuyện nghiêm túc nào. Hiện giờ không ai quanh đây cả”
“Dạ?”
“Lana, nàng định sẽ làm gì kể từ giờ? Ta không nghĩ việc nàng muốn quay trở về [Arsegios] là bất khả thi”
“!”
“Về lời đồn nàng đã bắt nạt tiểu thư Rifana. Chỉ cần họ yêu cầu tiểu thư Rifana xác thực và nhận ra nàng không làm gì cả, nàng có thể trờ về. Nàng nên sống là con gái Công tước. Không cần phải vội vàng định cư ở vương quốc này”
“………”
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy
Tôi đã luôn luôn muốn được ngắm nhìn cô, nhưng quần áo cô ấy đang mặc khá mỏng
Nếu tôi không kết thúc cuộc nói chuyện nhanh và để cô ấy quay về phòng, cô ấy có thể sẽ bị cảm lạnh
“Nếu nàng muốn…”
“Ta không muốn về nhà”
“……gì cơ?”
“Ừm… sau khi bị sỉ nhục, phải quay lại cuộc sống đó và sống tiếp… Trên hết, ta có điều muốn hỏi chàng”
“Hỏi ta?”
Vì vài lí do mà cuộc nói chuyện không diễn ra thuận lợi, cô ấy nhìn tôi
Nàng nổi giận vì ta đã gọi nàng là [Lana] sao?
Không phải nàng là người muốn ta làm vậy à?
Cho ta xin lỗi.
“À, cái bút, xà bông và máy sấy – công cụ dùng đá rồng làm khô tóc là do chàng tự làm ra hết sao? Alfred-sama… và những người khác… nói là họ đã làm ra chúng. Và tiểu thư Rifana đã tin lời họ.”
“Họ có thể đã nói thế. Trước mặt cô gái mà họ thích, tự nhiên là ai cũng muốn thể hiện điểm mạnh của bản thân. Nhưng cây bút với xà bông là vật dụng tiêu hao. Nếu được yêu cầu làm lại, họ sẽ không thể làm được nếu không có ta. Haha, giờ chẳng liên quan đến ta.”
“…là…vậy sao”
“?”
Lana suy nghĩ và lẩm bẩm gì đó
Tôi không thể nghe rõ, nhưng tôi loáng thoáng nghe được mấy câu “Thế ra anh tay là nhân vật phụ à?” và “Toàn bộ tên nhân vật vẫn chưa xuất hiện hết?”
và “Có lẽ đây là cơ hội cho mình?”
Tôi đoán là cô ấy khá sốc khi bị trục xuất
Hay là cô ấy cảm thấy mệt vì chuyến đi
Cô ấy nên đi ngủ sớm.
“Lana, ngủ sớm đi. Ngày mai ta sẽ cần nàng giúp làm dây buộc tóc”
“Dạ vâng. Cứ để đó cho tôi”
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, rồi quay lại phòng ngủ của mình
Khi tôi đóng cánh cửa kính, ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ căn phòng và mặt tôi dần nóng lên.
“Lana…”
Lấy tay che miệng… Một cô gái ngoài mong đợi
Tôi không biết làm sao để miêu tả cảm xúc này
“Lana…”
Mặt tôi đỏ lên
Tôi dùng cả hai tay che mặt
Tệ thật.
Tôi không thể ngừng đỏ mặt
Quá dễ thương.
“… Cùng cố gắng hết mình nhé”
Tôi sẽ cố hết sức vào ngày mai.
Tôi nghĩ là khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại một chút
***
Chỉ là một câu chuyện cũ ~
Khi tôi 14 tuổi, tôi xuất hiện trước giới quý tộc dưới tư cách là một [người bạn] của thái tử và những đứa con trai của gia đình Công tước, Hầu tước.
Lúc đó thái tử chẳng hề để ý đến tôi. Tôi chỉ là cái bóng đằng sau sự chói sáng của địa vị và con người bọn họ
Thái tử và [những người bạn] ra lệnh cho tôi biết vị trí của bản thân
Trong con mắt của họ, đó chỉ là “một chút chút”
Và như dự đoán, một vài người trong bọn họ khó chịu khi bị yêu cầu rời đi.
Tôi không nghĩ mình phù hợp trở thành [Bạn] của thái tử.
Và cũng không thể nói những người còn lại là phù hợp và tế nhị
Tất cả mọi người… gồm cả thái tử đều không thích học, và tôi không cho rằng thế là tốt.
Họ coi thường luật pháp.
Bời vì họ tin vào [Luật] tuyệt đối của Hoàng gia.
Tuy nhiên, [Luật] được người cha cai quản là [Trí tuệ] của nhiều vị minh quân đã quản lý tốt đất nước.
Bạn nghĩ tại sao quyền lực của vị vua hiện tại?
Tôi không nghĩ bệ hạ hiện giờ là tên ngốc.
Nhưng thái tử và đám bạn của hắn là những tên ngốc
Tôi đã khá thất vọng khi thấy họ như vậy. Không biết họ có sống như vậy cả đời không nữa!
Giống như tổ tiên, nó là những mảnh ghép thích hợp có thể dựa vào để lưu trữ trí tuệ của các vị minh quân trước đó.
Trong trường hợp khẩn cấp nó có thể bị loại bỏ.
Lần ra mắt vào năm 14 tuổi của tôi thực đáng thất vọng
Ngày hôm đó, đúng lúc tôi ngước mắt nhìn Elana Rouslet Forsyth, tôi cảm thấy chán nản.
Cô được thái tử hộ tống đến đó, và cô ấy là cô gái đẹp nhất, dễ thương nhất và tươi tắn nhất.
Tôi ngay lập tức bị thu hút, và cũng đồng thời, tôi biết mình sẽ không bao giờ với tới cô ấy… Khi cúi mặt nhìn xuống cánh tay, tôi cảm thấy xấu hổ và bị chế nhạo.
Khi nghĩ về cô ấy, tôi đã từ chối nhiều cuộc xem mắt theo nhiều cách cho đến khi đã quá tuổi.
Nhưng chẳng ai biết được chuyện gì sẽ diễn ra trong cuộc sống ~
“2 đồng xu”
“đáng giá đấy”
Chú tôi đưa ra 2 đồng xu
Tôi nhận lấy và đưa cho Lana.
Cô ấy nhìn và nghiêng đầu bối rối.
“Nàng biết giá trị của đồng tiền, đúng không? Tiểu th~”
“Tôi chưa biết. Xin… dạy cho tôi”
“Thật sao?”
“Nói cho tôi đi, Eufranc! Tôi sẽ cần biết cho tương lai”
“Uhm”
Một tuần đã trôi qua từ khi chúng tôi đến vương quốc này
Lana đang làm dây buộc tóc
Tôi đã sản xuất xà bông và bắt đầu làm kinh doanh
Cho đến giờ, người bán ra toàn bộ là chú tôi
Dì và chú tôi sẽ đến cuộc họp mặt của quý tộc ở gần đây, và họ có ý định sẽ đưa xà bông và dây buộc tóc ra tại đó.
Giới quý tộc sẽ là đối tượng khách hàng chính.
Nếu được giới quý tộc chú ý và sử dụng, chúng tôi có thể thử hạ thấp chất lượng và bán ra cho thường dân.
Dù cho sau đó chúng tôi quay lại [Arsegios] hay ở lại đây thì chúng tôi vẫn sẽ kiếm được đủ tiền để sinh sống.
Tôi không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng Lana sẽ không quay về nhà. Cần thiết phải ngồi lại nói chuyện nghiêm túc về cách chúng tôi sẽ sống trong tương lai.
Đầu tiên, tôi phải định giá cho dây buộc tóc đã bán cho ông chú.
“Hahh… Tôi sẽ giải thích. Đây là loại tiền có giá trị nhỏ nhất, đồng xu, 1 đồng xu. Không có loại nhỏ hơn nữa. Kích thước cũng là nhỏ nhất nhưng độ lưu thông lại thông dụng nhất, hiểu rõ chưa?”
“OK”
“Tiếp, đồng bạc. Nàng có thể đổi 100 đồng xu lấy một đồng bạc. Và 100 đồng bạc có thể đổi lấy một đồng vàng. Nói cách khác…”
“Wa!... Scrunchie rẻ thế sao?”
“Uh… Scrunchie?”
“À, đây! Là tên sản phẩm.! chúng ta cần có tên sản phẩm!”
“Đúng thế!”
Tên sản phẩm à… Tôi chưa từng nghĩ đến.
Nếu tôi quyết định bán ra thì tên sản phẩm thực sự cần thiết.
Lana không ngờ lại có tố chất kinh doanh đấy, đúng không!
“Vậy thì ta sẽ để nàng đặt tên cho xà bông. Nàng hãy giúp phân biệt xà bông của chúng ta với những loại khác”
“Ehh… Ok. Chàng có thể làm xà bông có màu sắc không? … như thế thì xà bông sẽ trở nên khác biệt”
“Màu sắc? Tên sản phẩm… Ta chưa từng nghĩ đến đó. Màu sắc à… ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thêm màu vào cho xà bông. Lana, nàng có thấy ý tưởng đó khả thi không? Ta thấy nàng có tài năng làm kinh doanh đấy”
“vậy sao? …Thế sao chàng không tạo thêm mùi nữa? Thế được không?”
“Thêm mùi? Nghĩa là sao?”
“Eh… kiểu như… mùi gì đó giống với nước hoa”
Thế nghĩa là sao?
Nước hoa có mùi đặc trưng phải không?
Có lẽ phụ nữ quan tâm đến điều này.
Nhưng những phụ nữ thường dân không thể mua được nước hoa đắt tiền
Nhiều nhất họ chỉ dùng được dầu dưỡng tóc loại rẻ.
Chẳng lẽ cô ấy muốn mình làm ra và trộn nó với tinh dầu?
Cũng khó để làm ra sản phẩm thử nghiệm hiện tại.
Nhưng cũng đáng để thử. Cứ làm từng bước một thôi.
“Được. Cứ thử làm ra một bản mẫu lúc khác nhé. Ý tưởng khá đó”
“…Chàng định sẽ làm thử sao?”
“Uh, đó là ý tưởng hay… Ta cần những ý tưởng như vậy… Ta không có nhiều ý tưởng nên nó rất có ích”
“….Tức là chàng giống như [nhà sáng tạo]”
“Chắc là thế. Cứ nói cho ta biết những thứ nàng muốn. Có thể ta sẽ làm được cho nàng”
“… vậy thì trông cậy vào chàng”
Một thiên tài kích thích bạn sao?
Một tuần nữa lại trôi qua.
Tôi sản xuất nguyên liệu dầu thiết yếu cho sản phẩm thử nghiệm mà Lana từng nói và phát triển loại xà bông mới bằng cách dùng các loại hạt và nhựa cỏ để tạo màu.
Dây buộc tóc có tên scrunchie trở nên nổi tiếng với cả giới quý tộc ở vùng lân cận. Các đơn đặt hàng riêng bắt đầu đến.
“Nếu cứ làm thế này… sẽ dễ dàng hơn nếu có một chiếc máy chuyên may vá ~”
“Máy may vá?”
“À thì… chàng nghĩ xem… một chiếc máy tự động giúp may vá? Kiểu như chàng chỉ cần di chuyển miếng vải để may… hoặc gì đó tương tự”
Hả, một thứ tương tự sao?
Công cụ tự động may… không biết tôi có làm được công cụ sử dụng đá rồng như thế không?
“Hmm… có thể để nó có kích thước bằng bàn tay không?
“hả”
Và thế, tôi mất trắng 3 ngày để làm ra.
“Đây”
“Chàng làm xong rồi sao?”
“Nàng không cần nữa à?”
“không phải… cảm ơn… chỉ là ta không nghĩ chàng sẽ thực sự làm được”
“… Bình thường thì con gái Công tước không phải may vá, nên ta nghĩ là nàng đang phàn nàn…”
Biểu cảm của cô ấy không còn sững sờ nữa.
Đừng nói là cô ấy làm xong hết việc trước rồi?
Không thể nào!
Có chắc cô ấy là con gái công tước không?
“Nó chỉ là phiên bản thử nghiệm. Nàng dùng thử đi, nếu thấy chỗ nào không thuận tiện thì ta sẽ cải tạo lại”
“Cảm ơn chàng”
“OK. Nàng cũng đang cố gắng hết sức mà, và đơn hàng scrunchie không bị gián đoạn nên chúng ta có thể chuyển phát được rồi”
“Vâng! Ta chỉ làm được những việc này… trong khi chàng đang lo những thứ thiết yếu cho cuộc sống của chúng ta…”
Lại nữa hả, sự khó chịu này.
Cô tiểu thư mạnh mẽ, kiêu hãnh không chịu lắng nghe ai, ích kỷ… lại ngoan ngoãn và khiêm tốn.
Sẵn sàng làm việc và vui vẻ may vá… rất khác lạ.
Chẳng lẽ bị hủy hôn lại khiến một người thay đổi nhiều đến vậy?
“Eufranc! Tiểu thư Elana! Có tin vui”
“Về rồi à, Carleigh nii-san. Tin vui gì thế?”
“Trang trại đã tu sửa xong rồi! À, trang trại cũ… anh cũng sửa cả chuồng ngựa vì em có Lucy”
Tôi liếc nhìn sang Lana.
Vì có Lucy nên phải sửa cả chuồng ngựa nữa.
“Giờ em định làm gì? Đi xem luôn không?”
“Đi xe ngựa đến đó mất cả ngày, để mai rồi đi”
“Đồng… ý. Để mai đi”
“Được. Tuy nhiên đồ nội thất cũ như bàn ghế và giường đã được sắm sửa. Không dễ dàng, và chúng ta cũng không còn tiền hay thời gian… với cả Eufranc đang làm ra nhiều thứ, anh nghĩ là hai người có thể bắt đầu đến sống ở đó sớm thôi”
“Thế là ổn rồi. Thế còn, cái giường…”
“Tất nhiên là chỉ có 1 chiếc”
“….!”
Tôi đã biết sẽ như vậy mà
“hahaha, Từ ngày mai là hai đứa sẽ là cặp vợ chồng sống ở nhà mới… Dù là nó khá sập xệ nhưng anh biết em có thể cải thiện được. Anh thấy hơi có lỗi vì căn nhà cho người mới cưới… Anh sẽ đền bù cho món quà khác… anh sẽ gửi lương thực đến trong khoảng thời gian này”
“Cảm ơn anh đã giúp”
“Cứ để đấy cho anh”
“……..”
Im lặng.
Tôi cũng muốn nói gì đó.
Đầu tiên, hôn nhân… cần một biện pháp khẩn cấp cho cặp vợ chồng
Cô ấy vẫn chưa có cảm xúc gì với tôi.
Tôi không muốn bị ghét vì hành động thiếu suy nghĩ.
“Đừng lo, ta sẽ không làm gì nàng đâu”
“!... hả…vâng”
“Được chứ”
“Dạ vâng”
… thế là sao?
Tôi không chắc chắc nhưng hình như cô ấy thấy an tâm sao!
“Nếu là về chiếc giường, ta có thể làm thêm 1 chiếc”
“… đúng rồi, chàng giỏi việc này mà”
“Chiếc giường mới có thể làm xong trong vòng 1, 2 ngày”
Trước hết vào ngày mai,
Ngay khi đến nơi tôi sẽ làm ngay
Tuy nhiên sẽ mất cả ngày để đi đến đó, chắc đến nơi sẽ là buổi tối.
Nếu thế thì tôi sẽ ngủ dưới sàn một đêm.
Ngày mà hai chúng tôi có thể ngủ chung sẽ đến, phải không?
Danh sách chương