Chương 4633

“Chúc mừng Lý Đan Hoàng!”, bên ngoài mọi người đồng thanh chúc mừng Ngô Bình.

Nam tu sĩ trẻ ban nãy lập tức bước tới: “Lý Đan Hoàng, tại hạ có thể đi vào được không?”

“Mời vào”, Ngô Bình đáp.

Nam tu sĩ trẻ này rất khôi ngô tuấn tú, anh ta chắp tay hành lễ, nói: “Lý Đan Hoàng, liệu có thể bán cho tôi một viên Nhất Mộng Vạn Cổ đan được không?”

Ngô Bình liếc anh ta một cái, cười nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là đan dược này đối với cảnh giới của người sử dụng có yêu cầu nhất định. Hơn nữa cũng phải chuẩn bị đầy đủ tài nguyên tu luyện”.

Nam tu sĩ: “Tôi có thể làm tất cả những việc này”.

Ngô Bình gật đầu: “Đã vậy thì viên đan này có thể bán cho anh”.

Nam tu sĩ: “Xin Đan Hoàng cứ ra giá”.

Ngô Bình cười nói: “Loại đan dược này bình thường đều phải bán đấu giá, riêng hôm nay thì giá tuỳ tâm”.

Anh nói giá tuỳ tâm, nhưng nam tu sĩ này cũng không dám tùy tiện, dù sao sau này anh ta còn cần Đan Hoàng luyện đan giúp. Vì vậy, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Lý Đan Hoàng, thế này có được không? Tôi sẽ trả một tỷ đồng tiền Đạo Tôn”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”, nói xong liền đưa viên đan cho đối phương.

Một tỷ đồng tiền Đạo Tôn cũng gần bằng một trăm nghìn tỷ đồng tiền Đạo và là một cái giá rất cao. Giá vốn anh dùng để luyện lô đan dược này không bằng một phần nghìn.

Nam tu sĩ trẻ vui mừng khôn xiết, trả tiền ngay lập tức và rời khỏi hội quán luyện đan.

Sau đó, Quách Huyền chính thức trao cho anh huy hiệu Đan Hoàng bằng cả hai tay. Cả thiên hạ chỉ có một huy hiệu Đan Hoàng phủ bụi từ lâu. Huy hiệu này có chín màu, hoa văn bên trên rất phức tạp và rất dễ nhận biết.

Sau khi nhận được huy hiệu, Liễu Chí Mưu giao danh sách vừa ghi cho Ngô Bình, trong đó có tên và danh tính của tất cả những người muốn mua đan, cũng như những loại đan cần luyện và thời gian cần luyện xong.

Ngô Bình nhìn lướt qua và dùng bút vẽ vài nét lên đó. Một số công thức không thể luyện chế, nhưng có thể luyện một loại đan dược tương tự. Cũng có một số công thức đan khá kì lạ và không rõ nguồn gốc.

Ngoài những loại này thì đại đa số các loại đan còn lại anh đều có thể luyện chế. Những đan dược này cũng không cần xong ngay, có loại ba năm, có loại năm năm, có loại ba mươi năm, có loại trăm năm sau mới cần.

Ngô Bình viết ra thời gian, sau đó liệt kê thứ tự ưu tiên rồi đưa cho Liễu Chí Mưu đi thông báo với đám đông đang chờ bên ngoài. Sau đó anh cũng đi ra ngoài, chắp tay nói với mọi người: “Các vị, để các vị chờ lâu rồi!”

“Tham kiến Đan Hoàng!”, mọi người đồng thanh chào hỏi.

Ngô Bình: “Cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, đan dược các vị cần, tôi đều có thể luyện chế, đây là thứ tự luyện đan và thời gian giao hàng, mời các vị xem qua!”

Tay anh vung lên, một loạt các chữ cái bay lên cao, dần biến lớn trong không trung. Kỳ diệu hơn nữa là chỉ có đúng tên thì mới có thể thấy tên mình và thời gian giao đan dược.

Thấy chiêu này của Ngô Bình, mọi người càng thêm tin phục anh, ai cũng lộ ra sự tán thưởng.

Thoáng chốc mọi người đều tan, đến khi Ngô Bình luyện đan thành công thì anh sẽ báo cho họ theo thứ tự.

Nhưng hiện trường vẫn còn vài người. Những người này giao phương thức luyện đan cho Ngô Bình chứ họ không thể luyện chế, đa số những phương thuốc này đều có vấn đề, cần thương lượng trực tiếp với Ngô Bình mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện