Chương 4618

Người đàn ông tóc đỏ: “Anh Lý, tôi là Trương Thiên Khôi, con cương thi ma này mạnh ngang Chân Vương, tại sao nó lại sợ anh?”

Ngô Bình: “Là sự sợ hãi xuất phát từ bản năng”.

Sau đó, anh quan sát nó và nói: “Con cương thi ma này vẫn có thể cứu được”.

Nói xong anh vươn tay ra vỗ đầu cương thi ma, toàn thân nó run lên, một luồng khói đen bay ra từ đỉnh đầu, tất cả ma niệm đều tan biến. Đồng thời Ngô Bình vỗ tiếp, một luồng sức mạnh ập vào cơ thể nó, chữa khỏi cho các vết thương và khôi phục chức năng cơ thể.

Ước chừng sau mười lăm phút, cương thi ma chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt cũng không còn trống rỗng, lớn tiếng nói: “Kính chào bệ hạ!”

Trương Thiên Khôi sửng sốt: “Anh là Chân Hoàng sao?”

Ngô Bình cười nói: “Nếu không sao nó có thể quỳ lạy tôi chứ?”

Vừa nói anh vừa đỡ Chân Vương trên mặt đất lên, nói: “Cơ thể của ngươi mới khôi phục một phần, về sau cần dưỡng thương, ta dẫn ngươi đi một chỗ”, nói xong liền dẫn Chân Vương vào trong hang ổ của để tĩnh dưỡng.

Trương Thiên Khôi bừng tỉnh, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Kính chào Chân Hoàng bệ hạ!”

Ngô Bình: “Anh Trương đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Lý Huyền Bình”.

Trương Thiên Khôi vội vàng nói: “Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân rất cảm kích bệ hạ đã cứu mạng!”

Ngô Bình thấy rất thích tính cách của Trương Thiên Khôi, hỏi: “Anh Trương đến từ môn phái nào?”

Trương Thiên Khôi: “Thưa bệ hạ, sư phụ của tôi là một Chân Hầu của Nữ Oa Giới, tôi có một số sư huynh và sư tỷ, lần này tôi ra ngoài làm việc, nhưng không may đã gặp phải cương thi ma. Nếu không có bệ hạ, tôi chắc chắn sẽ chết ở đây hôm nay”.

Ngô Bình: “Nữ Oa Giới quả thực rất nguy hiểm”.

Trương Thiên Khôi: “Bệ hạ, người định đi đâu?”

“Tôi đi gặp Thánh Vương Minh Đà”.

Trương Thiên Khôi liền sửng sốt: “Thánh Vương Minh Đà? Chỉ sợ người không gặp được”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

Hắn khẽ thở dài: “Thánh Vương Minh Đà đã bị đánh chết rồi”.

Ngô Bình híp mắt: “Ý anh là có người đã giết Thánh Vương Minh Đà?”

Trương Thiên Khôi: “Bệ hạ có điều không biết, một tháng trước Thần tộc sai một cường giả rất lợi hại đến chém giết khắp nơi, giết rất nhiều cương thi ma. Kẻ này không chỉ lợi hại mà còn có sức mạnh có thể cắn nuốt cương thi ma, thế nên chưa đến một tháng thực lực kẻ đó đã vượt Thánh Vương Minh Đà”.

“Vậy người thân của Thánh Vương thì sao, họ có an toàn không?”

Trương Thiên Khôi: “Điều này thì tôi cũng không rõ”.

Ngô Bình không ở lại thêm mà lập tức đi đến chỗ ở của Thánh Vương Minh Đà, anh vừa đi vừa liên lạc với Kim Song Nhi.

May mà anh liên lạc được rất nhanh, lúc này Kim Song Nhi đang ở chỗ ở của Thánh Vương Minh Đà.

Trong điện Thánh Vương, Kim Song Nhi mặc đồ tang đang quỳ ở linh đường cùng chị, Vương Mẫu không ở đây.

Một bóng người đi vào trong điện, đó chính là Ngô Bình.

Kim Song Nhi thấy Ngô Bình thì bật khóc, nói: “Huyền Binh, cha em bị Thần tộc hại chết rồi!”

Ngô Bình khẽ thở dài, anh ngồi cạnh Kim Song Nhi, khẽ nói: “Song Nhi, Vương Mẫu đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện