Chương 4617

Ngô Bình: “Em đồng ý rồi sao?”

Trần Nhược Nhàn khẽ thở dài: “Em không phải kẻ khát máu, dọc đường nhìn thấy rất nhiều trẻ em và người già, em không làm được”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt, oan có đầu, nợ có chủ, em làm đúng”.

Trần Nhược Nhàn: “Nhà Vũ Văn đã đồng ý giao quyền kiểm soát châu Không Minh. Em quyết định tìm những người trong tộc đã lưu lạc và xây dựng lại nhà họ Trần”.

Ngô Bình: “Được. Kiếm Thánh Hoàng cứ để chỗ em đi, chờ em có được chỗ đứng vững vàng thì trả lại cho anh cũng không muộn”.

Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Cám ơn anh Lý! Xử lý xong chuyện bên này, em sẽ đi tìm anh”.

Ngô Bình cười nói: “Em đi làm việc của mình đi, nếu cần gì có thể tìm anh bất cứ lúc nào”.

Sau khi hai người uống hết hai vò rượu, Ngô Bình đứng dậy rời đi, định gặp Kim Song Nhi ở Nữ Oa Giới.

Kiếp Đại Thánh xong anh đã đi không từ mà biệt, giờ anh phải đến một chuyến.

Khi đến Nữ Oa Giới, Ngô Bình vừa mới đặt chân xuống đất đã nhìn thấy phía xa có ba tu sĩ đang vật lộn với một con cương thi ma.

Con cương thi ma này có khí tức rất mạnh, trước khi bị ma hóa hẳn là cường giả cấp Chân Vương, cho nên mặc dù ba người đều vận dụng toàn bộ pháp khí, dốc hết sức lực nhưng vẫn gặp nguy hiểm, rơi vào bất lợi.

Cả ba người đều chú ý đến Ngô Bình và ngay lập tức di chuyển về phía anh, có vẻ như họ muốn dùng Ngô Bình để thu hút cương thi ma.

Ngô Bình khẽ nhíu mày, cảm thấy ba người này có chút không tốt, cho nên khi ba người tới gần, anh liền bước đi xa. Tốc độ của anh nhanh hơn, ba người di chuyển hồi lâu, không những không tới gần được Ngô Bình mà ngược lại càng ngày càng xa.

Ba người họ không còn cách nào khác là từ bỏ kế hoạch này và tiếp tục chiến đấu với cương thi ma.

Trong đó có một người thân hình cao lớn, tóc đỏ, trong tay cầm hai cái rìu. Người đó hô to: “Sư huynh, sư muội, mau đi, ta cản nó lại!”

Ba người bọn họ đều là người rất quyết đoán, hai người kia lập tức chạy trốn, nam tu tóc đỏ toàn lực công kích cương thi ma. Tuy nhiên, cả ba hợp lại còn không đấu lại được thì một mình kẻ này càng không phải đối thủ, hắn nhanh chóng bị cương thi ma bắt được.

Cương thi ma nở một nụ cười kỳ lạ, nó mở cái miệng to hôi hám, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống nam tu tóc đỏ.

Tên tóc đỏ nhắm mắt lại, giờ hắn không thể phản kháng, hắn chỉ muốn chết đi cho nhanh.

Tuy nhiên, hắn nhắm mắt đã lâu mà lại không bị ăn nên lại tò mò mở ra. Vừa mở mắt ra, hắn liền thấy tay cương thi ma bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy. Cương thi ma vẻ mặt kinh hãi, nó đứng yên tại chỗ không dám động. Sau đó nó buông tay, vội vàng tránh sang một bên, kinh ngạc nhìn người này.

Chính Ngô Bình đã ra tay, anh cười hỏi: “Rõ ràng anh biết đánh một mình sẽ nguy hiểm tính mạng, vì sao lại làm như vậy?”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Nếu tôi không ở lại, ba người đều sẽ chết. Nếu dù thế nào cũng phải chết, vậy thì tôi sẽ chết một mình, để cho sư huynh và sư muội của tôi chạy thoát”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh là một người hào sảng”.

Sau đó anh liếc nhìn cương thi, lạnh nhạt nói: “Quỳ xuống”.

Vừa dứt lời, cương thi ma lập tức quỳ xuống, nó chống tay xuống đất, cả người run lên.

Người đàn ông tóc đỏ ngạc nhiên và hỏi: “Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào?”

Ngô Bình: “Tôi tên là Lý Huyền Bình”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện