Chương 4592

Không lâu sau, một bóng dáng xinh đẹp đã bay tới rồi nhào vào lòng Ngô Bình.

“Huyền Bình”.

Ngô Bình cười nói: “Hanami, mấy ngày qua em vẫn ổn chứ?”

Hanami Tsukihime gật đầu: “Vâng, chị Trần đã giao Bổn Đảo cho ông cố quản lý”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, anh đến xem mọi người thế nào”.

Hanami Tsukihime cười nói: “Chúng ta về nhà đã rồi nói”.

Họ đến Lạc phủ thì Lạc Trường Sinh nhanh chóng ra nghênh đón. Đương nhiên còn có Shimizu, Hoshi và Miyo.

Mọi người trò chuyện một lát thì Hanami Tsukihime nói: “Huyền Bình, anh còn nhớ nhẫn hoàng Beni không?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô ấy ở Nhẫn giới vẫn khoẻ chứ?”

Hanami Tsukihime: “Nhẫn giới trước đó chỉ là một góc của núi băng. Giờ mọi thứ đã thay đổi, Nhẫn giới cũng rộng hơn nhiều, có nhiều cao thủ Nhẫn đạo lắm”.

Ngô Bình: “Thế à? Sao em lại nhắc đến cô ấy?”

Hanami Tsukihime: “Khoảng nửa tháng trước, Sanamoba đã cử một tì nữ đến báo là giờ mình đang gặp khó khăn nên có hỏi thăm về anh”.

Ngô Bình: “Thế ư?”

Hanami Tsukihime: “Tì nữ ấy không nói nhiều, nhưng em nghĩ chắc chắn Sanamoba đang gặp chuyện gì khó khăn lắm”.

Hoshi: “Chủ nhân, tiểu thư, hay để tôi đến Nhẫn giới để hỏi cho rõ”.

Ngô Bình gậy đầu: “Cũng được, cô đi đi, nhưng trước khi đi, tôi sẽ nâng cao tu vi cho cô”.

Nói rồi, anh cho cả Hoshi và Miyo vào sào huyệt tà ma. Thời gian trong này trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, ở ngoài mọi người chỉ nói chuyện vài câu thì hai cô gái đã tu luyện cả chục năm trong đó rồi.

Chờ họ ra ngoài thì đã là cao thủ cảnh giới Thánh Nhân, thực lực ngang với Đại Đạo Quân.

“Cả hai cô cùng đi đi, nhớ chú ý an toàn”.

Hai cô gái mừng rỡ rồi đi ngay.

Lúc này đã đến giờ cơm chiều, trời cũng đã tối. Tối nay, Hanami Tsukihime không đến phòng Ngô Bình, mà gọi Shimizu đến phục vụ anh.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Hanami đâu?”

Shimizu cúi đầu đáp: “Công tử chê Shimizu ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Làm gì có người đàn ông nào chê phụ nữ đẹp, chỉ là hôm nay tôi muốn ở cùng Hanami”.

Shimizu: “Tiểu thư đang bận bế quan tu hành nên không tiện cho chuyện nam nữ”.

Ngô Bình: “Nên cô ấy bảo cô đến thay à?”

Shimizu: “Nếu công tử không chê thì là vinh dự của Shimizu”.

Ngô Bình không còn gì để nói nữa nên đành vừa hưởng thụ được Shimizu hầu hạ vừa suy nghĩ bước tiếp theo. Cục diện hiện giờ rất phức tạp, Đại Thiên Tôn không còn màng tới chuyện ở đây nữa, mà để con trai mình tự tung tự tác.

Khi trời sáng thì Miyo đã về, nhưng Hoshi thì chưa.

Trên người cô ấy có vết thương, Ngô Bình sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai đã đánh cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện