Chương 4590
Ngô Bình: “Băng Vân, anh chuẩn bị biến một phần cấm quân thành thánh vệ”.
Đường Băng Vân nhìn anh rồi cười nói: “Anh đột phá Thánh Vương rồi à??”
Ngô Bình gật đầu: “Anh định bồi dưỡng ba nghìn thánh vệ tam đẳng trước”.
Đường Băng Vân: “Được, có các thánh vệ này rồi thì chúng ta không sợ bất kỳ kẻ thù nào nữa, để em đi chọn”.
Cấm quân hiện có mấy trăm nghìn người, tuy đế quốc Thiên Võ không còn nữa, nhưng tổ chức vẫn còn nên họ vẫn một lòng trung thành với Ngô Bình.
Đường Băng Vân đã chọn ra ba nghìn người xuất sắc và tin tưởng nhất rồi dẫn đến cho Ngô Bình. Anh vung tay lên, tất cả họ đã được đưa vào sào huyệt tà mà.
Nơi này kết hợp với bản lĩnh Thánh Tôn của anh có thể biến những cấm quân này thành thánh vệ. Nhưng thời gian chuyển hoá hơi lâu, cần nhẫn nại chờ đợi.
Cùng lúc đó, những người từng tu luyện trong sào huyệt của tà ma trước đó cũng được Ngô Bình gọi ra. Thời gian qua, họ đã tiến bộ nhanh chóng và trở thành quân của nhà họ Lý anh.
Lúc này, trời đã sáng. Ngô Bình bay lên cao rồi phóng thần niệm ra thì thấy trên biển có một hòn đảo lớn. Môi trường của đảo này khá lý tưởng, tiếc là có quá nhiều yêu khí và bị một Yêu hoàng chiếm đóng.
Anh nói với Đường Tử Di: “Tử Di, anh thấy hòn đảo kia khá được, chúng ta chuyển nhà đến đó, sau này anh là đảo chủ, còn bọn em là đảo chủ phu nhân”.
Đường Tử Di cười nói: “Được, nhưng trên đảo ấy có Yêu hoàng, thực lực mạnh lắm. Nghe đâu còn có quan hệ thân thiết với Đại đế Thiên Đỉnh”.
Ngô Bình cười khẩy: “Quan hệ thân thiết ư? Thế thì anh càng phải đi gặp”.
Ngay sau đó, anh đã xuất hiện trên đảo này, hòn đảo rất lớn.
Anh vừa đến, đã có một luồng yêu khí ngất trời xông tới, một con Yêu long lạnh lùng nói: “Ai dám xâm phạm lãnh thổ của Yêu hoàng ta?”
Ngô Bình: “Yêu hoàng như ngươi đáng thương thế, không có đứa thuộc hạ nào à?”
Yêu hoàng tức giận nói: “Hỗn láo! Ta mới đến đây nên chưa kịp dẫn quân theo”.
Ngô Bình: “Ta đến nói cho ngươi biết là ta cho ngươi một ngày để rời đi, không thì ta sẽ làm thịt ngươi. Lớp da rồng của ngươi được phết đấy, có thể làm thành nhiều bộ giáp”.
Yêu hoàng nổi điên: “Chán sống rồi hả!”
Một luồng sát khú ập về phía Ngô Bình.
Ngô Bình lật tay một cái, đòn tấn công kia chưa đến gần anh đã tan biến. Yêu hoàng sững sờ nói: “Ngươi là ai? Lẽ nào là Đại Đạo Tôn?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ngươi có đi hay không?”
Yêu hoàng cắn răng nói: “Ngươi quá đáng rồi đấy!”
Ngô Bình: “Đảo này cũng đâu phải của ngươi, trước đây có người dân sống ở đây mà giờ không còn một ai, chắc người đã giết hết họ rồi chứ gì?”
Yêu hoàng hừ nói: “Một lũ kiến hôi thôi mà, ta không thèm giết, nhưng hạn cho chúng phải rời khỏi đây trong ba ngày”.
Đúng là Ngô Bình không ngửi thấy mùi máu tanh thật, anh ngạc nhiên nói: “Yêu long như ngươi mà không có máu tàn sát, làm ta ngạc nhiên đấy”.
Yêu hoàng nói: “Ta đã nói rồi, ta không thèm giết lũ kiến hôi ấy”.
Ngô Bình: “Ngươi rõ thuộc Long tộc cơ mà, sao lại biến thành Yêu thế này?”
Yêu hoàng cười mỉa: “Vì nếu ta vẫn là một con rồng thì sẽ bị anh ruột của ta giết chết”.
Ngô Bình: “Ngươi nói vậy là sao?”