Chương 4571

Thiên Thời hiểu một cách đơn giản chính là thời gian. Nhưng thực thế thời không khác nhau thì thời gian cũng khác nhau. Thậm chí trong một không gian to lớn trống rỗng thì thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy Thiên Thời rốt cuộc là gì?

Ở thế giới trước đó anh từng tu luyện Vũ Vương Công. Nhưng công pháp này chỉ trên cơ sở một không gian nào đó mới hình thành thời gian. Nhưng Thiên Thời có thể dùng ở bất cứ ngóc ngách nào của vũ trụ.

Xuân Tinh mỉm cười, nói: “Công tử, sức mạnh trong cơ thể bốn người chúng tôi không phải chính là sức mạnh bốn mùa sao? Bốn mùa không phải cũng là một biểu hiện của Thiên Thời sao?”

Ngô Bình cười nói: “Không sai, sức mạnh trong cơ thể các cô chính là sức mạnh bốn mùa, cũng tính là Thiên Thời”.

Hạ Lộ: “Vậy thì dễ rồi, chúng ta giao sức mạnh cho công tử là công tử có thể lĩnh ngộ”.

Đông Tuyết: “Thực ra tên Vu yêu kia không hiểu rõ sức mạnh trong cơ thể chúng ta có thể đưa cho người khác. Nhưng có hai điều kiện, một là chúng ta thực sự bằng lòng, hai là lúc đưa sức mạnh hai bên phải làm ‘đại lễ’ giữa nam nữ”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Còn có việc này sao?”

Thu Sương: “Công tử, chúng tôi là người hầu của người, cơ thể và trái tim đều là của người, mong công tử hãy tác thành cho tâm ý của chúng tôi”.

Ngô Bình mở to mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu đã như thế thì tôi không khách sáo nữa”.

Thế là năm người đi vào phòng và đóng cửa lại. Y Na và An Điệp Y tâm trạng rối bời, nhưng cũng chỉ có thể đứng trông ngoài cửa để đề phòng người khác quấy rầy chuyện tốt của Ngô Bình.

Bốn cô gái dùng cách nguyên thủy nhất để truyền sức mạnh của bốn mùa trong cơ thể họ cho Ngô Bình. Khi bốn loại sức mạnh lần lượt tiến vào cơ thể anh, anh sẽ dễ dàng lĩnh Thiên Thời hơn.

Vài giờ trôi qua, thời gian xung quanh đột nhiên dừng lại, mọi người đứng yên và thế giới chìm trong im lặng.

Anh đi ra khỏi phòng, búng ngón tay phải, thời gian lại tiếp tục trôi, anh đã đột phá cảnh giới Thiên Thời.

Cảnh giới Thiên Thời có thể khống chế thời gian, có thể khống chế tốc độ thời gian trôi qua trong một khu vực, nhưng bản thân anh thì không bị ảnh hưởng.

Anh đi tới một cái cây, dùng tay phải vuốt ve thân cây. Cái cây này lớn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành một đại thụ cao ngất!

Khi anh chạm vào thân cây, thời gian của cây đã thay đổi, bên ngoài mới trôi qua mấy chục giây mà cây đã trải qua hàng trăm năm!

Ngô Bình không chỉ có thể tăng tốc thời gian mà còn có thể đảo ngược thời gian, có thể tùy ý thay đổi một khoảng thời gian bất kỳ trong dòng chảy thời gian. Đương nhiên, năng lực này cũng không phải vô hạn, biến hóa càng nhiều, phạm vi càng lớn thì anh tiêu hao càng nhiều năng lượng.

Khi Ngô Bình đang vui vẻ thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, có người mắng anh, trong đó có giọng nói của Đại trưởng lão.

Anh đẩy cửa bước ra ngoài, vừa bước một bước đã bay giữa không trung. Anh thấy một đám tu sĩ đứng ở trên tầng mây, cầm đầu là một ông già. Ông ta lạnh lùng nói: “Ngũ Đế Môn là cái thá gì, lập tức rời đi ngọn núi này, nếu không Thiên Tuyệt Tông chúng ta sẽ không khách sáo!”

Giờ phút này, môn chủ Ngũ Đế Môn không thích hợp xuất hiện, đại trưởng lão trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Ngũ Đế Môn chúng tôi tìm được ngọn núi này trước, Thiên Tuyệt Tông các người đến đây tranh giành đúng là không nói lý!”

Ông già cười quái dị: “Không nói lý? Trên đời này chỉ có kẻ yếu mới phải nói lý!”

Một đệ tử của Ngũ Đế Môn lớn tiếng nói: “Quy củ nơi này từ trước đến nay là ai chiếm núi trước thì kẻ đó sẽ ở, các người thật quá đáng!”

“Ở đây có chỗ cho kẻ phế vật lên tiếng sao?”. Phía sau ông già, một đệ tử Thiên Tuyệt Tông cười quái dị, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện