Chương 4570

Sau cảnh giới Thiên Đồ chính là cảnh giới Thiên Tử!

Năm đó Ngô Bình từng có được lời chúc phúc của thiên tử thượng cổ, cũng biết được bản lĩnh của thiên tử thượng cổ. Sau này khi tu luyện anh cũng nhiều lần tiếp xúc, thế nên đối với anh cảnh giới này rất dễ dàng. Ngày thứ năm anh đã thành công đột phá, bước vào cảnh giới Thiên Tử.

Cảnh giới Thiên Tử cũng giống như đứa con của trời, cảnh giới này rất ít bị ác ý của trời đất áp chế. Lần đột phá này có ý nghĩa rất lớn, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của anh.

Sau khi Ngô Bình đột phá và củng cố một chút thì đã đến ngày mà đại hội Thiên Kiêu bắt đầu.

Vào ngày này, môn chủ Ngũ Đế Môn, đại trưởng lão và hàng chục thành viên quan trọng khác của Ngũ Đế Môn đã đi cùng Ngô Bình và sáu cô gái tham gia đại hội.

Đại hội Thiên Kiêu được tổ chức trên một ngọn núi lơ lửng trên bầu trời. Ngọn núi này vô cùng rộng lớn, trên đó có một quảng trường khổng lồ, bao quanh bởi hàng trăm ngọn núi.

Giờ phút này, các thế lực tham gia đại hội đều chiếm đóng một ngọn núi, chờ đợi đại hội bắt đầu.

Người của Ngũ Đế Môn lựa chọn một ngọn núi, những ngọn núi này vốn định để cho các thế lực đến tham dự đại hội tùy ý sử dụng. Trên đỉnh đã xây nhà vườn, rất tiện lợi.

Sau khi đáp xuống, môn chủ để lại khu lớn nhất cho mấy người Ngô Bình, ông ta đến sống trong khu nhỏ hơn. Điều này có thể thấy rằng trong lòng ông ta rất coi trọng Ngô Bình.

Xuân Tinh đã chuẩn bị một bộ quần áo mới cho Ngô Bình, giờ anh đang mặc chiếc áo choàng màu xanh nhạt, có chất liệu tốt, sang trọng và trầm ổn, Ngô Bình có thể thể hiện khí chất phi thường của mình khi mặc chúng.

Hạ Lộ pha trà cho Ngô Bình, còn mang một ít hoa cỏ ra bố trí ngoài sân. Đặc biệt là có một số loài hoa và cây cỏ quý hiếm, có mùi thơm dễ chịu, là giống tốt nhất trong Ngũ Đế Môn.

Y Na đọc kinh cho Ngô Bình, Ngô Bình vừa uống trà vừa nghe đọc kinh, trong lúc đó Thu Sương và Đông Tuyết xoa bóp cho anh. An Điệp Y vào bếp sau chuẩn bị đồ ăn, Ngô Bình mang theo rất nhiều nguyên liệu quý từ năm ải ra, có thể dùng để nấu ăn.

Ngoài cửa có mấy đệ tử đi qua, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, họ đều cảm thấy Ngô Bình đáng lẽ không nên được hưởng phúc như vậy.

“Không phải mới đột phá ải thứ hai sao? Có gì to tát chứ, hắn còn ở khu to hơn cả môn chủ, hừ, đúng là vô lý”.

“Ghen tị cũng vô ích, ai bảo người ta mạnh hơn chứ. Anh không biết sao? Năm thế lực quyết sách lớn đều đã cố gắng chiêu mộ Lý Huyền Bình, nhưng hắn không đi. Nếu là anh, anh sẽ như thế nào? Có thể kiên trì như vậy không?”

Người nói Ngô Bình không có gì giỏi giang trước đó lập tức câm miệng. Trong thâm tâm hắn biết rằng nếu năm thế lực quyết sách lớn tiếp cận hắn, hắn nhất định sẽ gia nhập họ mà không hề do dự. Dù sao Ngũ Đế Môn tuy rằng mạnh nhưng vẫn kém xa năm thế lực quyết sách lớn. Xưa nay con người luôn hướng về nơi cao hơn.

“Hắn không đi chứng tỏ hắn ngu ngốc”, có người châm chọc.

Một người khác cười lạnh: “Hắn ngu xuẩn? Ai không mù cũng có thể nhìn ra hiện tại thái độ của môn chủ đối với hắn như thế nào. Thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Những người gia nhập năm thế lực quyết sách lớn đều không được tín nhiệm, thành tựu cuối cùng của họ rất bình thường, thường sau vài năm sẽ biến mất trước mặt mọi người, không còn ngạo khí trời cho nữa”.

“Đúng vậy. Môn chủ còn cho hắn khu ở tốt nhất, sau này môn chủ nhất định sẽ truyền lại ngôi vị cho Lý Huyền Bình”.

Có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, có người nghi hoặc, có người lạnh lùng bàng quan. Những điều này đều chẳng quan trọng đối với Ngô Bình, anh nghe kinh uống trà, nửa tỉnh nửa mơ.

Xuân Tinh hỏi: “Công tử, người đang nghĩ gì vậy?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi đang suy nghĩ về những thay đổi của Thiên Thời. Cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Tử, sau đó là cảnh giới Thiên Thời. Tôi vẫn chưa hiểu Thiên Thời là gì”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện