Chương 4559
Trong tay ác ma này đang cầm mười hai món pháp bảo, mỗi món đều có uy lực vô cùng lớn.
Ác ma nhìn chằm chằm Ngô Bình, cười to nói: “Lại là một tên đến đâm đầu vào chỗ chết!”
Ngô Bình bình thản đáp: “Ngươi rất tự tin”.
Ác ma cười lạnh một tiếng: “Ngươi ở Nhân tộc cũng coi như là cao thủ. Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt ta vẫn là quá yếu, ngươi có biết có bao nhiêu cao thủ Nhân tộc chết trong tay ta rồi không?”
Ngô Bình: “Sau này, ngươi sẽ không có cơ hội làm việc đó nữa”, dứt lời, anh vung tay phải lên cao.
Đây là Áo Thuật Truy Hồn Thủ sinh ra từ loại Linh Thuật cấp bảy tương ứng. Chỉ thấy trong không trung có một bàn tay to đang vồ tới. Ác ma cảm nhận được khí tức kinh thiên động địa thì mặt biến sắc. Nó hét lớn một tiếng. : “Là Áo Thuật !”
Nó chắp tám cái tay vào nhau để tạo thành ấn, ma khí xung quanh nó chấn động, tạo thành một bức màn ánh sáng đen khổng lồ.
Khi bàn tay to chạm vào màn sáng, màn sáng lập tức nổ tung, sau đó đè ác ma xuống đất. Ác ma gào thét điên cuồng, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trấn áp của Ngô Bình.
“Phụp!”
Lòng bàn tay phải của anh phát ra ánh sáng của Áo Thuật, và chỉ với một cú đánh, ác ma biến thành một đống tro bay, bay khắp bầu trời. Đây là một loại Áo Thuật Tiên Thiên mạnh mẽ khác, được chuyển hóa từ mười hai loại Linh Thuật Tiên Thiên, nó được gọi là Phi Khôi Chỉ. Chỉ với một đạo chỉ, tất cả sinh linh có thể biến thành tro bụi.
Sau khi giết xong ác ma, cái đầu lơ lửng bên cạnh anh, cười nói: “Không ngờ thực lực của cậu đã có thể giết một cao thủ cảnh giới Thiên Đế, rất tốt. Giờ cậu có thể đi lấy kiếm Thiên Đế. Thực lực của con ác ma này trước đây không được coi là mạnh, chính vì nó đã hấp thụ sức mạnh của kiếm Thiên Đế
nên mới phát triển đến trình độ hiện tại”.
Ngô Bình lập tức đáp xuống đỉnh núi và tìm thấy một cái hang. Sau khi vào trong, anh phát hiện ra rằng ác ma đã cất giữ rất nhiều thứ ở đây, tất cả đều được lấy từ các nạn nhân. Số đồ đó đủ lấp đầy hơn chục hang động. Trong hang sâu nhất, anh tìm thấy một hộp kiếm tỏa ra một luồng kiếm ý đáng sợ.
Anh cầm hộp kiếm lên, ấn nhẹ, một đạo kiếm quang bay ra, hóa thành một thanh trường kiếm. Thanh kiếm này trông bình thường và không có gì đặc biệt, nhưng năng lượng kiếm mà nó phát ra lại cực kỳ đáng sợ, khiến anh cũng phải đề phòng.
“Đây là kiếm Thiên Đế sao?”, anh chậm rãi nắm chuôi kiếm, cảm giác được một lực đạo đáng sợ tràn vào trong cơ thể. Sức mạnh này, nếu anh không lĩnh ngộ được ý nghĩa Thiên thì sẽ bị nó phá hủy ngay lập tức.
Người dẫn đường nói: “Ác ma không dám động vào kiếm Thiên Đế, nhưng cậu có thể nắm lấy nó. Điều đó chứng tỏ cậu đã đủ năng lực để khống chế kiếm Thiên Đế”.
Ngô Bình đáp: “Bởi vì tôi đã nắm vững ý nghĩa Thiên, đó là ý nghĩa của trời và đất”.
Anh nói dứt lời, trường kiếm trong tay rung lên một cái, trăm triệu kiếm quang phóng lên trời, trên không trung ngưng tụ thành kiếm trận, sau đó hóa thành mưa kiếm rơi xuống. Trận mưa kiếm này bao phủ ngàn dặm, mưa kiếm chạm đến nơi nào, núi sông sụp đổ, thời không chia cắt, uy lực cực kỳ khủng bố!
Thu hồi kiếm Thiên Đế, Ngô Bình hỏi: “Nhiệm vụ thứ hai là gì?”
Người dẫn đường cười nói: “Nhiệm vụ thứ hai chính là trở thành chủ nhân của kiếm Thiên Đế, cậu đã làm được rồi”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Ra vậy. Còn nhiệm vụ thứ ba thì sao?”
Đầu người: “Nhiệm vụ thứ ba chính là giết chết một con Vu yêu, giải cứu bốn người của Nhân tộc bị nó khống chế”.
Ngô Bình: “Vu yêu?”