Chương 129
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Ông Bao nghe xong thì như có điều suy ngẫm.
Kim Vĩnh Lợi liên tục cười mỉa: “Đúng là chém gió như thần, cái gì mà tương sinh với cả tương khắc, toàn là lời bịp bợm hết”.
Ông tư cau mày, ông ấy bắt đầu thấy bực với Kim Vĩnh Lợi nên nói: “Kim Vĩnh Lợi, cháu ra ngoài trước đi”’.
Kim Vĩnh Lợi giật mình, anh ta trợn mắt nhìn Ngô Bình rồi mới quay người đi ra ngoài. Người đàn ông trung niên đi cùng anh ta cũng bắt đầu thấy ngại ngùng, không biết phải nói gì.
Ông tư hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô có cách nào chữa khỏi nhanh cho bố tôi không?”
Thời gian qua, có rất nhiều bác sĩ nói có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, nhưng lần nào họ cũng phải thất vọng nên giờ ông tư không muốn chờ thêm nữa.
Ngô Bình cười đáp: “Được chứ, phiền mọi người đổi phòng khác cho cụ nhà đã”.
Ngay sau đó, một đám người đã khiêng ông cụ Từ xuống giường rồi chuyển sang một gian phòng khác.
Sắp xếp xong, Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi châm lên người ông cụ, bài châm cứu này tên là Tam Dương Thăng Long Châm, có thể làm tăng hệ miễn dịch và nâng cao tinh thần của người bệnh.
Ông Bao đứng cạnh xem Ngô Bình châm cứu mà ngây người, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Đây là Tam Dương Thăng Long Châm trong truyền thuyết đúng không?”
Ngô Bình cũng hơi ngạc nhiên rồi cười nói: “Ông Bao thật tinh mắt, đúng là Tam Dương Thăng Long Châm đấy”.
Nói rồi, anh lại cắm mấy cây kim khác xuống, ông cụ Từ mở mắt rồi hỏi mọi người ở xung quanh: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Ông tư mừng quýnh rồi bước nhanh tới gần đáp: “Bố, bố ngủ mấy ngày rồi, giờ bố thấy khoẻ hơn chưa?”
Ông cụ Từ định ngồi dậy, cậu thanh niên đầu đinh vội đỡ rồi nói: “Ông ơi, từ từ thôi ạ”.
Sau khi đỡ ông cụ ngồi ngay dậy, ông tư đưa cho bố mình một chiếc khăn mặt để ông cụ lau mặt.
Lúc này, trông ông cụ đã có tinh thần hơn rất nhiều, ông cụ cười nói: “Bố đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, còn mơ thấy mẹ con”.
Ông tư vội nói: “Vậy chắc chắn là mẹ con nhớ bố nên báo mộng đấy ạ”.
Ông cụ Từ thở dài nói: “Mẹ con đã mất hai mươi năm rồi, nếu bà ấy còn sống…”, nói đến đây, ông cụ nghẹn ngào.
Người già như trẻ nhỏ, cảm xúc thay đổi thất thường, ông tư vội vàng an ủi.
Một lúc sau, ông cụ Từ mới bình ổn lại tâm trạng.
Ông tư vội mời nhóm Ngô Bình ra phòng khách bên ngoài trò chuyện.
Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cúi ngập người: “Thần y Ngô, cảm ơn cậu!”
Ngô Bình đáp lễ nói: “Không có gì, việc tôi nên làm thôi”.
Lý Quảng Long cười không khép được miệng nói: “Ông tư, thần y Ngô là anh em của tôi, ông đừng khách sáo với câu ấy. Sau này có việc gì thì ông cứ nói ạ”.
Ngô Bình thầm nghĩ không biết mình có quan hệ thân thiết như vậy với Lý Quảng Long từ bao giờ, anh liếc nhìn anh ta, còn đối phương thì cười trừ.