Chương 128
Bác sĩ đó lập tức lúng túng, ông ấy chỉ kết luận theo chẩn mạch thôi, nhưng không dám phản bác gì nữa mà cúi chào rồi đi ra ngoài.
Người thanh niên đầu định lại nhìn sang nhóm Ngô Bình rồi hỏi: “Chú tư, cháu nghĩ hôm nay dừng ở đây thôi, ông mệt rồi”.
Ông tư: “Khắc Mẫn, nốt hai thần y này đã”.
Cậu thanh niên gật đầu hỏi: “Ai trước đây ạ?”
Ông Bao bước lên trước rồi nói: “Để tôi!”
Ông ta ngồi xuống cạnh giường rồi tập trung bắt mạch.
Một lát sau, ông ta buông tay rồi nói: “Đúng là cụ nhà thiếu hoả khí…”
Ngập ngừng một lát, ông ta lại nói: “Ngoài ra, chắc nửa tháng trước cụ nhà đã bị cảm lạnh, sau đó bị ngã nên mới bị hoảng loạn”.
Cậu thanh niên đầu đinh sáng mắt lên: “Thần y nói rất đúng, nửa tháng trước, ông nội tôi đã bị cảm lạnh một lần, mấy ngày mới khỏi, sau đó đã bị ngã khi leo núi nên mới bị hoảng”.
Ông Bao gật đầu: “Ừm, tôi sẽ kê một toa thuốc bổ hoả khí và an thần, cho cụ nhà uống mấy ngày thì sẽ hồi phục thôi”.
Cậu thanh niên đầu đinh mừng rõ: “Phiền thần y rồi ạ”, sau đó, cậu ta gọi người mang giấy bút ra ngay.
Sau khi vào phòng, Ngô Bình chỉ tập trung quan sát bệnh nhân, nghe ông Bao nói vậy, anh không nhịn được mà phản bác: “Đúng là bệnh nhân bị kinh hãi và cũng từng bị cảm, song đó không phải nguyên nhân gây bệnh”.
Ông Bao đang viết toa thuốc thì khựng lại, ông ta bình tĩnh ngoái lại nhìn Ngô Bình rồi cười hỏi: “Sao? Cậu bạn trẻ có cao kiến gì chăng?”
Ngô Bình nói: “Cao kiến thì tôi không dám, tôi chỉ nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác thôi”.
Kim Vĩnh Lợi thấy Ngô Bình đang phá chuyện tốt của mình thì cười khẩy nói: “Loại lang băm như mày cũng dám ý kiến với ông Bao à, to gan đấy!”
Cậu thanh niên đầu định cau mày, hình như cậu ta biết Kim Vĩnh Lợi nên nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh bảo ai là lang băm?”
Kim Vĩnh Lợi đáp: “Nó chứ ai, tôi biết nó, nó không phải thần y gì đâu!”
Cậu thanh niên nhìn sang ông tư: “Chú tư, đây là người chú mời tới ạ?”
Ông tư bình tĩnh nói: “Đừng nóng, người đã đến rồi thì cứ để cho cậu ấy khám”.
Tất cả mọi người đều nhìn Ngô Bình để xem anh sẽ nói gì.
Ngô Bình đi tới cạnh giường bệnh rồi giơ tay vỗ vào chiếc giường cổ: “Chắc chiế giường này cũng nhiều tuổi rồi đúng không?”
Ông tư gật đầu: “Từ thời tổ tiên để lại, được làm từ gỗ Tử Đàn”.
Ngô Bình gật đầu: “Vấn đề chính là chiếc giường này”.
Cậu thanh niên cau mày: “Ông tôi nằm cả đời trên chiếc giường này rồi, giờ anh nói nó có vấn đề là sao?”
Ngô Bình: “Đúng ra thì nằm ngủ trên chiếc giường này không có vấn đề gì, nhưng một tuần trước, cụ nhà đã uống một loại thuốc chứa linh chi trên núi tuyết. Dược tính của loại linh chi ấy tương khắc với mùi thơm của loại gỗ Tử Đàn này, dần dà sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của ông cụ”.
Cậu thanh niên ngạc nhiên nói: “Đúng là có chuyện đó, ông nội tôi đã ăn thịt dê hầm linh chi, lúc ấy tôi cũng ăn nửa bát”.
Ông tư sáng mắt lên hỏi: “Ý của cậu là chỉ cần chuyển chiếc giường này đi là bệnh của bố tôi sẽ khỏi đúng không?”