Chương 105
Ngô Mi: “Đợt này, ngày nào em cũng luyện đề mà, thành tích cũng tạm được, cô hướng dẫn của em bảo kiểu gì em cũng được giải nhất đấy”.
“Thật không? Ngô Mi nhà mình siêu thế nhờ!”, Ngô Bình khen ngợi cô bé.
Ngô Mi bỗng xị mặt ra nói: “Anh ơi, dạo này Vương Tường suốt ngày hạnh hoẹ em”.
Ngô Bình biết cô nhóc đó, nhà cô nhóc có một chiếc X6, anh hỏi: “Như thế nào?”
Ngô Mi: “Bạn ấy cũng muốn tham gia cuộc thi lần này, nhưng điểm thi thử không đạt nên bị loại rồi. Vì thế, bạn ấy mới không ưa em, sáng nay còn dẫn mấy bạn nữ khác chặn em trong nhà vệ sinh, may có một giáo viên đi qua, không thì chắc các bạn ấy đã đánh em rồi”.
Ngô Bình cau mày, nạn bạo lực học đường không thể đùa được, anh nói ngay: “Em đừng lo, lát nữa anh sẽ gọi cho hiệu trưởng trường em. À, nếu gặp nguy hiểm thì em phải gọi cho anh ngay, nhớ chưa?”
Ngô Bình gật đầu đồng ý.
Lúc đưa Ngô Mi về đến cổng thì Ngô Bình nhìn thấy Mãn Đại Võ đang đứng chờ, ông ta nói ba nhà khác đã đồng ý bán nhà rồi, nhưng giá hơi cao, ba căn sẽ rơi vào khoảng hơn ba triệu.
Ngô Bình không mặc cả vì anh là người thấu tình đạt lý. Tối hôm đó, nhờ Mãn Đại Võ làm trung gian, Ngô Bình đã ký thoả thuận với ba nhà kia, ngày mai Trương Lệ sẽ đến làm thủ tục sang tên.
Thấy Ngô Bình thoải mái trả đủ hơn ba triệu cho người ta xong vẫn còn dư hơn hai triệu mua xe, Mãn Đại Võ càng không dám gây sự với anh, ông ta chỉ thấy tò mò không biết Ngô Bình lấy tiền ở đâu ra?
Không lâu sau, anh Mễ cũng lái xe đến nhà Ngô Bình, anh bảo nhân viên quán bê hai vò Mao Đài xuống xe rồi gõ cửa nhà Ngô Bình.
Ngô Bình ra mở cửa, trông thấy anh ta thì mỉm cười ngay: “Anh Mễ, anh sao rồi?”
Anh Mễ là người Hoàng Hải, tên thật là Mễ Kiến – một người rất trọng nghĩa khí, anh ta cười nói: “Chú em, hôm nay anh đến để cảm ơn chú”.
Ngô Bình liếc nhìn mấy vò rượu rồi nói: “Anh Mễ, em không uống rượu, anh cho em nhiều thế này thì phí lắm, anh mau mang về đi”.
Anh Mễ cười nói: “Thế sao được! Chú chê quà của anh đấy à?”
Ngô Bình bó tay, đành để người ta bê rượu vào nhà.
Mấy người vào phòng khách ngồi, Ngô Mi đi pha tra, Ngô Bình hỏi: “Anh Mễ, chuyện xử lý sao rồi”
Anh Mễ châm một điếu thuốc rồi đáp: “Còn sao nữa, bọn ấy có người chống lưng cho nên được thả ngay rồi. Nhưng, chúng nó phải đền cho anh một trăm nghìn”.
Ngô Bình cau mày: “Họ phạm tội hình sự mà lại được thả ư?”
Anh Mễ chán nản nói: “Họ xin được bảo lãnh, vốn anh định không đồng ý, muốn cho chúng nó ngồi tù luôn cơ. Nhưng người chống lưng cho chúng nó là đội phó của đội tuần tra, anh buộc phải đồng ý thôi, không thì hết đường làm ăn”.
Nói đến đây, Anh Mễ thoáng qua vẻ nham hiểm: “Lúc đi, bọn khốn ấy còn chỉ vào mặt anh rồi nói mất một trăm nghìn nhưng được đánh anh một trận cũng đáng”.
Bỗng anh ta nhớ ra chuyện gì rồi nói: “À, chú em, sắp tới chú đừng đến quán anh nữa. Mấy thằng đó bảo sẽ kiếm chuyện với chú đấy, anh lo chú chạm mặt chúng nó”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Chạm mặt thì càng tốt, để em trút giận cho anh”.
Anh Mễ vội xua tay: “Thôi, anh là người làm ăn, không nên kết thù oán mà làm gì”.
Nói chuyện thêm một lúc thì Anh Mễ ra về, Ngô Bình thấy bực nên gọi ngay cho Hà Tất Sĩ.