Chương 1480

Ông lão chính là Thiên Cơ lão nhân.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trẻ tuổi.

Một già một trẻ đứng trong hư không nhưng không ai có thể phát hiện ra bọn họ.

Nếu Vương Bác Thần có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất sốc.

Người phụ nữ này hóa ra lại là Phương Viên!

Nhìn về phía Vương Bác Thần rời đi, ông lão lẩm bẩm một mình: “Mãnh hổ ra khỏi cũi, vây rồng vào biển. Phá vỡ lồng cũi thế tục này, Thiên đình, các ông còn có thể vây hãm được con tiềm long này sao?” .

Trong mắt Thiên Cơ lão nhân, thế tục chính là một cái lồng cũi.

Trong thế tục, có rất nhiều thứ ràng buộc Vương Bác Thần, người thân bạn bè, trách nhiệm với gia đình và đất nước, chỉ cần hơi cử động, Vương Bác Thần liền chỉ có thể rơi vào trạng thái bị động, bị cản trở mọi nơi.

Nhưng bây giờ, để kích phát sự thức tỉnh hoàn toàn của hai loại thần huyết trong cơ thể Vương Bác Thần một cách nhanh nhất có thể, lợi dụng người thân của Vương Bác Thần để ép Vương Bác Thần chủ động rời khỏi thế tục.

Gián tiếp phá vỡ xiềng xích trên người Vương Bác Thân, giải thoát anh ra khỏi chiếc lồng thế tục này.

Mãnh hổ ra khỏi cũi, muốn khống chế một lần nữa, khó như lên trời.

Vây rồng vào biển, chắc chắn sẽ gây ra một cuộc gió tanh mưa máu, muốn chế ngự lại thì đã muộn rồi.

Phương Viên mừng rỡ hỏi: “Sư phụ, ý của người là, anh Bác Thần có thể phá vỡ thiên mệnh?”

Thiên Cơ lão nhân lắc đầu nói: “Khó như lên trời.

Phương Viên tức lồng lộn mà nói: “Vậy tại sao người lại nói như vậy?”

Thiên Cơ lão nhân lại cười nói: “Mọi chuyện đều có khả năng, thành hay bại, xem tạo hóa của Vương Bác Thần. Thiên cơ, thiên cơ, không thể tiết lộ, một khi tiết lộ sẽ không phải là thiên cơ nữa, sẽ xuất hiện các loại biến hóa khó lường.”

Phương Viên thương cảm nói: “Sư phụ, chẳng lẽ người thực sự cứ đứng xem như vậy sao? Không thể giúp anh Bác Thần một chút sao?”

Thiên Cơ lão nhân cười khổ, nói: “Không thể giúp, cũng giúp không được, giúp rồi sẽ hỏng chuyện. Cậu ấy có cơ duyên tạo hóa của cậu ấy, một khi ta ra tay, không những sẽ bị khí vận cắn trả mà chết, còn hại chết cả Vương Bác Thần. Thiên Cơ môn chúng ta, bi thương lớn nhất chính là nằm ở chỗ này, chỉ có thể đứng nhìn, không thể nhúng tay vào. Huống hồ, hiện tại thời cơ còn chưa đến, ai nhúng tay vào người đó chết, rất nhiều gã đều đang xem đấy.”

Phương Viên nửa hiểu nửa không, nhìn Dao Dao bọn họ, nói: “Vậy con có thể xuống xem bọn họ một chút chứ?”

Thiên Cơ lão nhân bất lực nói: “Hiện tại tốt nhất đừng đi, con đi rồi sẽ chỉ mang đến phiền phức cho bọn họ. Nếu con thật sự muốn giúp bọn họ thì cứ theo vi sư chăm chỉ tu hành, tương lai sẽ có lúc con có thể giúp đỡ. Hơn nữa, Triệu Thanh Hà kia, mệnh lý cũng không đơn giản. Người có thể ở bên cạnh Vương Bác Thần, mệnh phải cứng, còn phải có vận may.”

“Thế nhân đều hy vọng mình có vận may nhưng muốn có vận may, đầu tiên mệnh của họ phải có thể chống đỡ được vận may, nếu không sẽ bị vận may đè chết. Đi thôi, hiện tại con cũng coi là đã nhìn thấy bọn họ rồi, đặc biệt là cô bé Dao Dao kia, hiện tại đừng đi tiếp xúc với cô bé.

Phương Viên khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Thiên Cơ lão nhân ý vị sâu xa mà nói: “Một bé gái chỉ mới đầy bốn tuổi, bị người khác ngược đãi như vậy mà không chết, Thiên đình phái ra Hắc Tôn giả đến cũng không thể bắt đi, thời khắc then chốt luôn có người xuất hiện bảo vệ cô bé, con nghĩ nếu là một đứa trẻ bình thường, dưới những khó khăn này, còn có thể sống sót không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện