Chương 1481

Phương Viên: ”..”

Cô ấy thực sự muốn nhổ sạch râu của sư phụ, lúc nào cũng nói chuyện mơ hồ không ro.

“Gia đình này rất thú vị, rất thú vị. Thời đại này cũng sẽ rất thú vị, con ngoan ngoãn xem cùng vi sư là được rồi.”

Thiên Cơ lão nhân cười haha, lộ ra một kẽ hở bị thiếu mất một chiếc răng cửa kia.

“Mãnh hổ ra khỏi cũi, vây rồng vào biển.”

“Cửu tứ, hoặc nhảy vào vực thảm, không lôix”

(®): Là loại quẻ Cửu Tứ – Quẻ Kiền trong kinh dịch.

Phương Viên nhìn về phía nam, trong ánh mắt lộ ra chút lưu luyến.

Ở đó, có nhà của cô ấy.

Thế nhưng, nhà, không còn rồi.

Anh trai đã hy sinh trên chiến trường.

Ba bị người nhà họ Chu hành hạ đến chết.

Mà cô ấy, năm xưa bị người nhà họ Chu bắt đi, suýt chút nữa bị bán cho người khác làm nô lệ.

Nếu không phải là sư phụ cứu cô ấy, hiện tại cô ấy có thể đã trở thành đồ chơi của người khác rồi.

Mặc dù, nhà họ Chu đã bị Vương Bác Thần tiêu diệt, giết sạch toàn bộ.

Nhưng cô ấy sẽ không bao giờ quên được cảnh ba cô ấy bị hành hạ mà chết.

Thiên Cơ lão nhân nhìn Phương Viên, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, đi xem xem đi.”

Thân thể Phương Viên khẽ run lên, cô ấy hỏi: “Sư phụ, người nói cho con biết, con người ta sau khi chết, quỷ hồn thật sự tồn tại sao?”

Thiên Cơ lão nhân thở dài nói: “Thiên đạo tự có nguyên lý vận hành của nó, thứ nên tồn tại tự nhiên sẽ tồn tại, thứ nên xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện.”

“Trên trời có chín tầng trời, thần tiên dạo chơi qua lại. Phía dưới có mười tám tầng, quỷ hồn lượn quanh. Ở giữa có quỷ lại có thần, chỉ là người phàm không phân biệt được.

Phương Viên cúi đầu, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nói với vẻ quật cường: “Sư phụ, con muốn thành thần, con muốn tìm anh trai và ba, rốt cuộc, có còn tồn tại hay không.

“Con muốn tìm linh hồn của người nhà họ Chu, có còn tồn tại hay không, con muốn khiến bọn họ hồn bay phách tán!”

Thiên Cơ lão nhân đau lòng xoa đầu Phương Viên và nói: “Nha đầu, con hà tất làm khổ mình như vậy? Thiên đạo vận hành, tự có nhân quả báo ứng của nó.

Cưỡng ép can thiệp sẽ có nhân quả mà con không thể gánh nổi, đến lúc đó ngay cả sư phụ cũng không bảo vệ được cho con nữa.

Phương Viên ngẩng đầu lên, dứt khoát nói: “Sư phụ, nếu như tu hành không thể khiến con báo thù, không thể khiến con bảo vệ những người con muốn bảo vệ, vậy thì, việc tu hành này không tu cũng được. Nếu thiên đạo cản trở con, vậy thiên đạo này không cần cũng được.”

Thiên Cơ lão nhân thở dài.

“Còn muốn về nhà xem xem không?”

Phương Viên lắc đầu, lẩm bẩm nói: ‘Anh trai không còn nữa, ba không còn nữa, nơi đó chỉ là một căn phòng, không còn là nhà nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện