"Kia, Vương Đô?"
『Có thể lắm. Lớn đến mức đó, chắc chắn cũng phải ngang ngửa với vương đô Kranzel.』
"Nn. Lớn và sang."
『Phải nhỉ. Những tòa nhà cao tầng đằng đó hẳn là lâu đài hoàng gia rồi.』
Đã hai ngày trôi qua kể từ trận chiến khốc liệt với Lãnh Tướng Siêu Nhân.
Chúng tôi cuối cùng đã đến đủ gần để thấy được những tòa tháp vươn lên từ vương thành. Có lẽ Urushi chỉ cần nửa ngày trời là cùng, nhưng chúng tôi còn phải hãm tốc lại để cỗ xe ngựa của Jean đuổi kịp nữa.
Mà chính nhờ chuyến hành trình nhàn nhã ấy mà mọi người đã có thời gian để hồi sức.
Trên đường chúng tôi cũng không đụng độ phải cuộc chiến nào cả. Chính xác thì hầu như không có sinh vật sống nào luôn.
Con người, ma thú, thực vật, tất cả đều bị bòn rút sinh lực và bị hiến tế. Raranfruura và Nameless, hai kẻ được hưởng lợi từ nguồn sức mạnh đấy, đã bị chúng tôi đánh bại.
Cứ nghĩ về trận chiến đó lại làm tôi cảm thấy trống vắng lạ.
Không phải là tôi cho rằng "giá như chúng tôi đã thua". Tuy nhiên, đó thực sự là cách tốt nhất, hay biết đâu còn một con đường khác nữa? Cứ mỗi lần ngang qua một thị trấn bị bỏ hoang không bóng người, tôi lại tự nhủ như vậy.
"Tà khí mạnh."
『Ừm. Không có gì phải nghi ngờ rằng Quỷ Thần Khiếm Phiến đang chuẩn bị tái sinh.』
"Nn."
『Thật tình kể ra anh sợ rằng chúng ta khó có thể tự mình dành lấy chiến thắng được.』
Thật ra mục tiêu chính của chúng tôi khi đến vương đô Reidos một phần là để thám tính mà thôi. Hay nói cách khác, tình trạng cũng như sức mạnh của Quỷ Thần.
Ít nhất đó là tôi. Còn Fran và Forrund thì hẳn là muốn đánh bại ả tại chỗ luôn.
Nếu Maleficent trong tình trạng tốt nhất của mình, chiến thắng cũng không phải là bất khả thi.
Chưa kể sự có mặt của các thánh kiếm sư còn lại nữa. Bên cạnh Maleficent ra thì còn thêm hai thánh kiếm sư cũng đã nhận được mặc khải từ thần linh.
Một là chủ sở hữu của thanh Diabolos trên vương quốc Phillias. Thanh còn lại thì vẫn còn là bí ẩn.
Giá như chúng tôi tìm được cách liên lạc và hợp tác với một trong hai người kia, cơ hội của chúng tôi chắc chắn sẽ được cải thiện rất nhiều.
Dù sao đi nữa, có vẻ chưa có trận chiến nào nổ ra bên trong vương đô cả.
Thực ra trên những con đường của vương đô thậm chí còn chẳng có bóng người nào. Chẳng lẽ mọi người đều đã bị hy sinh và hiến tế rồi ư? Hy vọng rằng đó chỉ là suy đoán mà thôi.
Thay vào đó, tôi cảm nhận được sinh lực của một loài sinh vật khác. Từ đây tôi không biết chúng cụ thể là tộc gì, nhưng chắc chắn chúng tỏa ra tà khí.
Quỷ nhân ư? Nói thật thì tôi thật sự không rõ liệu ai là chủ nhân thật sự của lâu đài hoàng gia nữa.
Đó là hoàng tộc, hay Quỷ Thần Khiếm Phiến? Hoặc là một thế lực nào khác đứng trong bóng tối? Theo như Sibyl, Thủ Tướng thật ra là người có nhiều quyền lực hơn hoàng tộc. Thế thì tay thủ tướng ấy giờ đâu rồi? Trong lời kể của Sibyl, Thủ Tướng là một người có một cái đầu lý trí, nhưng lợi ích quốc gia và lý tưởng cá nhân là hai thứ hoàn toàn khác biệt.
Nếu ông ta có liên hệ với đám công tước, điều đó có nghĩa rằng ông ta cũng có tay trong kế hoạch phục sinh Quỷ Thần Khiếm Phiến. Trong trường hợp ấy, chúng tôi nên cần tính đến trường hợp trở thành kẻ thù của cả vương đô Reidos.
Chúng tôi dừng chân cách vương đô không xa để thảo luận phương án thích hợp nhất để thâm nhập. Đương nhiên đi qua cổng chính là quá mạo hiểm, nên chúng tôi sẽ cần một con đường khác.
Trên thực tế, vương đô có nhiều con đường hầm bí mất có thể được sử dụng trong trường hợp khẩn cấp và vận chuyển. Chúng chắc chắn là những lối vào an toàn hơn.
Sau một hồi thảo luận, chúng tôi nhất trí chọn lối thoát phía nam, nơi gần với chúng tôi nhất. Chúng tôi sớm lên đường, chạy tới cánh rừng nơi mà chúng tôi được biết là vị trí của nó.
Nói là lối thoát chứ thật ra nó giống như một tòa thành bảo vệ lối thoát nói trên hơn. Nhìn từ xa, chúng tôi có thể thấy hình hài của nó dưới dạng một lớp mái đá nhô lên trên những tầng cây.
Tuy từ đây đến chỗ đó vẫn còn một quãng nữa, chúng tôi bỗng nhất tề bước vào trạng thái chiến đấu.
『Có thứ gì đấy đang đến!』
"Một bên có tà khí cực to!"
『Và nó đang đuổi theo thứ gì đó ư?』
Phía trước chúng tôi là một khối tà khí di chuyển xuyên qua rừng với tốc độ rất nhanh. Nhưng mục tiêu của nó không phải chúng tôi mà là một ai khác.
Cả hai đều có kích thước khá lớn. Hơn nữa, tôi còn nghe được âm thanh nghe như tiếng máy móc từ chỗ của chúng.
Chờ đợi thêm một lúc nữa, tiếng máy bùng lên thành một tràn những vụ nổ nặng nề trước khi một bóng đen to lớn nhảy ra khỏi cánh rừng.
Mặc dù có hình dạng con người, nó lại rất lớn. Trên thực tế, chiều cao của nó sánh ngang với những thân cây nó vừa đốn hạ. Cái bóng của nó trông như một bộ giáp khổng lồ với nhiều đường nét sắc nhọn.
Chúng tôi nhớ hình đáng của nó.
『Một con robot.』
(Nn! Trông mạnh.)
Nó giống với mấy con robot chúng tôi từng thấy. Con robot màu bạc với những đường vẽ xanh lá cây chạy dọc trên thân nó. Hai tay của nó cầm chắc một thanh đại kiếm đồ sộ, ánh mắt trừng trừng về lại phía cánh rừng.
Mặt dù chưa thấy bằng chính mắt mình, chắc chắn có thứ gì đó vẫn còn bên trong cánh rừng ấy.
Chỉ một vài giây sau, nó tự lộ diện.
Nó là một sinh vật hai chân bí ẩn với thân thể bị che phủ hoàn toàn bởi luồng tà khí đen tuyền. Dù nhỏ hơn so với địch thủ của mình một chút, nó lại dài hơn nhiều và cũng có sức mạnh chẳng hề thua kém.
"RUOOOOOoooo!"
Con robot kêu lên một âm thanh chói tai như tiếng động cơ rền vang, đối nghịch với con quái vật quỷ tộc cũng đang gầm lên trầm đặc và thấp.
Chớp mắt sau, thanh kiếm bạc khổng lồ và cây chùy kim loại của con quỷ tộc đối đầu với nhau, cùng thét vang tiếng kim loại va đập chói tai, bắt đầu một trận giao đấu kịch liệt.
Thế trận ban đầu cả hai bên đều ngàng, nhưng rồi thế thượng phong cũng thuộc về tay con robot. Rồi cuối cùng, con robot sử dụng cái chân dài hơn của mình để đá ngã con quái vật, đẩy nó xuống đất.
"BUOOOOOooo!"
Con quái vật bí ẩn cố gắng dãy dụa để trốn thoát khỏi bàn tay của con robot nhưng bất thành. Và rồi một bên cánh vai của con robot bung ra thứ gì đó trông rất giống họng súng.
Nó bắn ra không phải đạn mà một ngọn lửa đỏ chói mắt, nuốt chửng không chỉ con quái vật bí ẩn mà cả kẻ phun lửa.
Chờ đã, con robot kia cũng nằm trong phạm vi ảnh hưởng kia, sẽ không sao chứ?
Mười giây sau, tất cả những gì còn lại của con quái vật là một cái xác bị cháy đen. Trong khi ấy, con robot thì chẳng có lấy một vết xướt.
Thật tốt vì con quái vật đã bị tiêu diệt, nhưng.....
(Kẻ thù?)
『Nói thật thì anh cũng không biết.』