「Onii-chan… đó người ta gọi là hẹn hò. 」
.
[Khi mình về nhà và kể cho em gái về chuyện đã xảy ra hôm nay, nó bắt đầu nói nhảm…]
.
「Không phải đâu! Anh ngốc quá Onii-chan à! Nghe này, nghĩ cho kĩ nààààày. Khi một người đàn ông vào thành phố đúng dịp ngày nghỉ cùng với một người phụ nữ mà anh ta thân thiết và mua cho cô ấy một món quà, cái đó gọi là gì? 」
.
[Ừmmmmmm.]
.
「… Ếu phải là ‘hẹn hò’ thì còn là gì nữa.」
「Thế mà vừa nãy em nói thì không nghe.」
「Vãi! Sao lại là hẹn hò cơ chứ! Nhưng nếu vậy, tại sao Asakura-san không phản đối chút nào?! Không, khoan đã… Lớp trường! Còn có cả Lớp trưởng nữa! Cô ấy là người đã gợi ý vụ này từ đầu, thế nên sẽ không có chuyện anh và Asakura-san đi một mình. Cô ấy sẽ đi cùng tụi anh nữa! 」
「Onii-chan… cái chị lớp trưởng đó, chẳng phải chị ấy đã nói là chỉ có mỗi onii-chan và Asakura-senpai đi thôi mà? 」
「Ể? 」
.
[Nếu mình còn nhớ không lầm----
『Ngày mai là ngày nghỉ đó. Vậy nên tại sao hai người không vào thành phố với nhau, và trong lúc hai người đi dạo, nếu Asakura-san tìm thấy đồ cô ấy thích thì cậu tặng nó cho cô ấy làm quà luôn. 』
Ừ nhỉ, cô ấy đã nói vậy…]
「Onii-chan, anh đúng là đồ ngốc.」
「Anh nên làm gì bây giờ?! Cho dù em bảo anh mai là ngày hẹn hò, anh vẫn không biết phải làm gì!! 」
「…」
.
{Nn, có lẽ lúc đó Asakura-san cũng cảm thấy y hệt onii-chan lúc này.}
.
「Đầu tiên anh có tính mua vài bộ quần áo mới không? 」
「Quần áo? Hử? Tại sao? Imouto yêu dấu của anh à, anh có vài bộ giản dị rồi đủ để mặc òi.」
「Haiz… Onii-chan. Em xin lỗi nhưng em sẽ không gọi cả cây đen từ đầu tới chân mà anh đang mặc trong ngày nghỉ là ‘quần áo’. 」
「Thứ anh hay mặc trong ngày nghỉ không được tính là ‘quần áo’ sao?! Thế thì mỗi lần anh ra ngoài thì anh mặc cái gì?! 」
「Nnn, đúng ra chúng chỉ gọi là ‘những mảnh vải’ thôi. 」
「Imouto máu mủ của anh đang gián tiếp ám chỉ rằng trang phục anh mặc mỗi ngày là ‘rác’ sao?! 」
.
[Không, đúng hơn là gu thời trang của Onii-chan là ‘rác’? Với cả…]
.
「Này… bỏ qua vụ gu thời trang người tiền sử của anh đã, nhưng Onii-chan, chẳng phải ngày mai anh sẽ đi với ‘Asakura-senpai’ sao? Anh đang định để ‘Asakura-senpai’ đi cùng với một ‘gã tiền sử’ đó hả? 」
「Cái gì…? Lẽ nào anh đang bị imouto máu mủ của mình đối xử như một người ‘tiền sử’? Mà anh có biết làm nồi đất nung Jomon đâu? 」
.
[Nhưng nó nói cũng đúng. Chắc chắn người mình sẽ hẹn hò ngày mai là Asakura-san. Nếu mình đứng bên cạnh cô ấy với bộ đồ giản dị này…
A, ếu ổn tí nào. Đi chết luôn cho rồi.]
.
「Imouto của anh! Anh xin em! 」
.
[Dù hơi trễ một chút, nhưng mình cuối cùng cũng nhận ra mức độ khẩn cấp của tình huống này! Hiện giờ không có lấy một bộ quần áo để mặc trong ‘ một ngày hẹn hò’! Nhưng nếu là imouto của mình! Nếu là nó, nó có thể phối đồ mà khi khoác lên mình sẽ không cảm thấy xấu hổ khi đứng cạnh Asakura-san!]
.
「Haaa… đành vậy thôi ~~ em thật sự không bỏ rơi anh được mà Onii-chan… Aaa, phiền phức và rắc rối thật, nhưng em là ‘imouto’ của anh! Với tư cách là ‘imouto’ của anh, em sẽ hỗ trợ anh chọn quần áo cho chính mình. 」
「Cảm ơn em rất nhiều! Đúng là, không có gì chuyện gì khó nếu có ‘imouto sama’. Hehe~~ 」
「Mà này Onii-chan, anh đang có bao tiền? 」
「Số tiền cho ngày mai là… em có thể mua được một bộ quần áo hoàn chỉnh với 5000 yên không? 」
「Ít thế!? Không đời nào! Sao anh có kẹt xỉ thế?! Bình thường phải mất tận 20.000 tới 30.000 yên để mua một bộ quần áo hoàn chỉnh! 」
「Hả?! Đừng xạo với anh nhé! 20.000 hay 30.000 yên… bằng khoản tiền anh tiêu vào light novel trong một tháng lận! 」
「Onii-chan… dành một chút tiền cho quần áo đi, được không…」
.
[Imouto à, em không hiểu được đâu ~~ Sách là dinh dưỡng dành cho não. Thế nên, tiền không thành vấn đề khi nó biến thành chúng…]
{------ Vì đó là Onii-chan, suy nghĩ như vậy cũng chả có gì là lạ. Nhưng chính xác là vì anh cứ thoải mái nhồi dinh dưỡng cho não nên anh biến thành một ‘tên cô độc’… Haa, Asakura-senpai phải nhanh chóng đồng ý onii-chan trước khi quá trễ .}
.
「Trước khi chúng ta chọn cửa hàng nào nên mua quần áo, ta cần phải tham khảo cách phối đồ đã. Onii-chan, chọn đồ nào anh thích từ chỗ quần áo nam này đi. 」
「Cái gì? Tại sao tự dưng em cho anh xem smartphone làm gì… đây là ảnh người mẫu hả? Này… ừm, imouto yêu dấu… anh thật sự phải chọn một bộ từ chỗ này sao? Chúng đều rất kiểu cách và chỉ hợp với lũ ikemen…」
「Mọi đàn ông ngày nay đều mặc đồ như vậy. 」
「Ể------thiệt hở? 」
.
[Nhưng mà, thời trang kiểu đó thật sự không hợp với một tên cô độc như mình… Kiểu thời trang bảnh zai này sẽ trông rất lạc tông nếu mình mặc vào. Cái kia thì… cái ếu gì đây? Tại sao chỉ có một bên cổ tay dài? Ể, bộ này, tay áo bên kia bị giật đâu mất rồi? Tay áo dài trông như cánh chim, trông chả khác gì cái áo lá chuối thế kia? Cái tiếp theo… hắn đang choàng cái khăn to đùng?! Lại còn cái vai áo nhọn hoắt?! Còn cái mũ giày nhọn như mũi khoan?! Cái thời trang đánh tan thời tiết này cực kì có vấn đề!]
.
「N-Này… imouto yêu dấu của anh ơi. Anh mà mặc mấy kiểu quần áo này chắc sẽ bị cười thối mũi mất thôi. 」
「Hảảảảả? Onii-chan, anh nói thật sao? 」
「Ể, à… Ừm. 」
「Onii-chan, em thông báo cho anh một tin tốt. 」
「Được thôi, tin gì? 」
「Có lẽ ta sẽ cảm thấy xấu hổ vì mặc đồ trông như người mẫu thời trang. Nhưng mà… không còn thời trang nào đáng xấu hổ hơn ‘ cái bộ đồ giản dị’ của Onii-chan đâu. 」
「… Thiệt hả? 」
.
[Sau đó, tôi được em gái mình thông não và mua một bộ quần áo hoàn chỉnh giống với cái ma-nơ-canh đứng ở cửa hàng UNIQLO.]
.
[Khi mình về nhà và kể cho em gái về chuyện đã xảy ra hôm nay, nó bắt đầu nói nhảm…]
.
「Không phải đâu! Anh ngốc quá Onii-chan à! Nghe này, nghĩ cho kĩ nààààày. Khi một người đàn ông vào thành phố đúng dịp ngày nghỉ cùng với một người phụ nữ mà anh ta thân thiết và mua cho cô ấy một món quà, cái đó gọi là gì? 」
.
[Ừmmmmmm.]
.
「… Ếu phải là ‘hẹn hò’ thì còn là gì nữa.」
「Thế mà vừa nãy em nói thì không nghe.」
「Vãi! Sao lại là hẹn hò cơ chứ! Nhưng nếu vậy, tại sao Asakura-san không phản đối chút nào?! Không, khoan đã… Lớp trường! Còn có cả Lớp trưởng nữa! Cô ấy là người đã gợi ý vụ này từ đầu, thế nên sẽ không có chuyện anh và Asakura-san đi một mình. Cô ấy sẽ đi cùng tụi anh nữa! 」
「Onii-chan… cái chị lớp trưởng đó, chẳng phải chị ấy đã nói là chỉ có mỗi onii-chan và Asakura-senpai đi thôi mà? 」
「Ể? 」
.
[Nếu mình còn nhớ không lầm----
『Ngày mai là ngày nghỉ đó. Vậy nên tại sao hai người không vào thành phố với nhau, và trong lúc hai người đi dạo, nếu Asakura-san tìm thấy đồ cô ấy thích thì cậu tặng nó cho cô ấy làm quà luôn. 』
Ừ nhỉ, cô ấy đã nói vậy…]
「Onii-chan, anh đúng là đồ ngốc.」
「Anh nên làm gì bây giờ?! Cho dù em bảo anh mai là ngày hẹn hò, anh vẫn không biết phải làm gì!! 」
「…」
.
{Nn, có lẽ lúc đó Asakura-san cũng cảm thấy y hệt onii-chan lúc này.}
.
「Đầu tiên anh có tính mua vài bộ quần áo mới không? 」
「Quần áo? Hử? Tại sao? Imouto yêu dấu của anh à, anh có vài bộ giản dị rồi đủ để mặc òi.」
「Haiz… Onii-chan. Em xin lỗi nhưng em sẽ không gọi cả cây đen từ đầu tới chân mà anh đang mặc trong ngày nghỉ là ‘quần áo’. 」
「Thứ anh hay mặc trong ngày nghỉ không được tính là ‘quần áo’ sao?! Thế thì mỗi lần anh ra ngoài thì anh mặc cái gì?! 」
「Nnn, đúng ra chúng chỉ gọi là ‘những mảnh vải’ thôi. 」
「Imouto máu mủ của anh đang gián tiếp ám chỉ rằng trang phục anh mặc mỗi ngày là ‘rác’ sao?! 」
.
[Không, đúng hơn là gu thời trang của Onii-chan là ‘rác’? Với cả…]
.
「Này… bỏ qua vụ gu thời trang người tiền sử của anh đã, nhưng Onii-chan, chẳng phải ngày mai anh sẽ đi với ‘Asakura-senpai’ sao? Anh đang định để ‘Asakura-senpai’ đi cùng với một ‘gã tiền sử’ đó hả? 」
「Cái gì…? Lẽ nào anh đang bị imouto máu mủ của mình đối xử như một người ‘tiền sử’? Mà anh có biết làm nồi đất nung Jomon đâu? 」
.
[Nhưng nó nói cũng đúng. Chắc chắn người mình sẽ hẹn hò ngày mai là Asakura-san. Nếu mình đứng bên cạnh cô ấy với bộ đồ giản dị này…
A, ếu ổn tí nào. Đi chết luôn cho rồi.]
.
「Imouto của anh! Anh xin em! 」
.
[Dù hơi trễ một chút, nhưng mình cuối cùng cũng nhận ra mức độ khẩn cấp của tình huống này! Hiện giờ không có lấy một bộ quần áo để mặc trong ‘ một ngày hẹn hò’! Nhưng nếu là imouto của mình! Nếu là nó, nó có thể phối đồ mà khi khoác lên mình sẽ không cảm thấy xấu hổ khi đứng cạnh Asakura-san!]
.
「Haaa… đành vậy thôi ~~ em thật sự không bỏ rơi anh được mà Onii-chan… Aaa, phiền phức và rắc rối thật, nhưng em là ‘imouto’ của anh! Với tư cách là ‘imouto’ của anh, em sẽ hỗ trợ anh chọn quần áo cho chính mình. 」
「Cảm ơn em rất nhiều! Đúng là, không có gì chuyện gì khó nếu có ‘imouto sama’. Hehe~~ 」
「Mà này Onii-chan, anh đang có bao tiền? 」
「Số tiền cho ngày mai là… em có thể mua được một bộ quần áo hoàn chỉnh với 5000 yên không? 」
「Ít thế!? Không đời nào! Sao anh có kẹt xỉ thế?! Bình thường phải mất tận 20.000 tới 30.000 yên để mua một bộ quần áo hoàn chỉnh! 」
「Hả?! Đừng xạo với anh nhé! 20.000 hay 30.000 yên… bằng khoản tiền anh tiêu vào light novel trong một tháng lận! 」
「Onii-chan… dành một chút tiền cho quần áo đi, được không…」
.
[Imouto à, em không hiểu được đâu ~~ Sách là dinh dưỡng dành cho não. Thế nên, tiền không thành vấn đề khi nó biến thành chúng…]
{------ Vì đó là Onii-chan, suy nghĩ như vậy cũng chả có gì là lạ. Nhưng chính xác là vì anh cứ thoải mái nhồi dinh dưỡng cho não nên anh biến thành một ‘tên cô độc’… Haa, Asakura-senpai phải nhanh chóng đồng ý onii-chan trước khi quá trễ .}
.
「Trước khi chúng ta chọn cửa hàng nào nên mua quần áo, ta cần phải tham khảo cách phối đồ đã. Onii-chan, chọn đồ nào anh thích từ chỗ quần áo nam này đi. 」
「Cái gì? Tại sao tự dưng em cho anh xem smartphone làm gì… đây là ảnh người mẫu hả? Này… ừm, imouto yêu dấu… anh thật sự phải chọn một bộ từ chỗ này sao? Chúng đều rất kiểu cách và chỉ hợp với lũ ikemen…」
「Mọi đàn ông ngày nay đều mặc đồ như vậy. 」
「Ể------thiệt hở? 」
.
[Nhưng mà, thời trang kiểu đó thật sự không hợp với một tên cô độc như mình… Kiểu thời trang bảnh zai này sẽ trông rất lạc tông nếu mình mặc vào. Cái kia thì… cái ếu gì đây? Tại sao chỉ có một bên cổ tay dài? Ể, bộ này, tay áo bên kia bị giật đâu mất rồi? Tay áo dài trông như cánh chim, trông chả khác gì cái áo lá chuối thế kia? Cái tiếp theo… hắn đang choàng cái khăn to đùng?! Lại còn cái vai áo nhọn hoắt?! Còn cái mũ giày nhọn như mũi khoan?! Cái thời trang đánh tan thời tiết này cực kì có vấn đề!]
.
「N-Này… imouto yêu dấu của anh ơi. Anh mà mặc mấy kiểu quần áo này chắc sẽ bị cười thối mũi mất thôi. 」
「Hảảảảả? Onii-chan, anh nói thật sao? 」
「Ể, à… Ừm. 」
「Onii-chan, em thông báo cho anh một tin tốt. 」
「Được thôi, tin gì? 」
「Có lẽ ta sẽ cảm thấy xấu hổ vì mặc đồ trông như người mẫu thời trang. Nhưng mà… không còn thời trang nào đáng xấu hổ hơn ‘ cái bộ đồ giản dị’ của Onii-chan đâu. 」
「… Thiệt hả? 」
.
[Sau đó, tôi được em gái mình thông não và mua một bộ quần áo hoàn chỉnh giống với cái ma-nơ-canh đứng ở cửa hàng UNIQLO.]
Danh sách chương