「Sướng nhé Asakura-san. Cậu được 100 điểm từ Andou-kun」
「Ừm, mình rất hạnh phúc!」
.
[Tạ ơn chúa. Thế này nụ cười Asakura-san sẽ----]
「Dù sao thì mình không nghĩ sẽ được nhận ‘phần thưởng’ từ Andou-kun!」
「Á…」
[Vãi rồiiii! Phải rồi! Mình phải tặng cô ấy một món quá nếu cô ấy được 100 điểm! Mình quên béng mất! Vậy là, nếu mình không làm gì cả thì đâu phải tặng cô ấy một phần thưởng! Mình làm đang làm cái quái gì vậy trời?! Đậu má… Nếu mình không cho cô ấy 100 điểm-----‘A~ tiếc quá. Đành vậy thôi, tớ sẽ cho cậu thêm một điểm nữa thành 99’----nói như thế, mình sẽ an toànnnnn!]
.
「A-Andou-kun… cậu kêu Á lên một cái, đừng nói với tớ là….」
「Ể, ‘phần thưởng’… Andou-kun, cậu không có à?」 *buồn ghê*
.
[T-tệ rồi! Lớp trưởng hình như đã thấu được suy tính của mình và nhận ra mình chưa chuẩn bị ‘phần thưởng’! Hơn nữa, Asakura-san, bộ cậu phải buồn đến như vậy vì phần thưởng không tồn tại của tớ ư?!]
.
「Không không không phải! C-chắc là tớ không có ‘phần thưởng’ cho Asakura-san ngay lúc này, nhưng tớ sẽ có mà!」
「Là sao hả Andou-kun? Nếu không có thì nói không có là được mà.」
「Lớp trưởng, trật tự! Tớ đang hết sức suy nghĩ đấy!」
「Andou-kun, mình không mong chờ nhiều vào ‘phần thưởng’ đâu nên dù cậu không có cũng không sao.」
「A-Asakura-san…」
.
[Asakura-san! Cậu là cô gái dễ thương nhất quả đất!]
(Xạo đấy! Quả thực mình rất rất rất muốn ‘phần thưởng’ của Andou-kun! N-nhưng… trong tim mình, lời nói của Andou-kun vừa nãy đã là một ‘phần thưởng’ rồi, thế nênnnnn mình sẽ tha thứ cho cậu lần này!)
[… Nhưng không để thế này được! Mình đã hứa với Asakura-san rằng mình sẽ cho cô ấy một ‘phần thưởng’ nếu cô ấy được 100 điểm. Hơn nữa, vì mình đã công nhận cô ấy được điểu tối đa, mình muốn tặng cô ấy một ‘phần thưởng’ sẽ khiến cô vui! Nhưng, cô ấy thích loại ‘phần thưởng’ nào mới được… nghĩ nào tôi ơi! Ví dụ, nếu Asakura-san cho mình một ‘phần thưởng’, mình sẽ vui nếu là-----
Một nụ hôn vô má!
Cùng đọc light novel yêu thích
Phần thưởng . là . mình ♪
Mình đang nghĩ cái ếu gì đâyyyyyyy! Không đời nào Asakura-san sẽ thích thứ này! Chẳng có chuyện Asakura-san, cô gái xinh đẹp nhất trường, vui với cái thứ gọi là ‘hôn vô má’, ‘cùng đọc light novel với nhau’ hoặc là ‘món quà dành cho cậu là tớ!’ từ một kẻ ‘cô độc’ như mình!
Đậu má! Nếu đã tới mức này rồi------]
.
「Asakura-san, tớ xin lỗi! Tớ chưa chuẩn bị ‘phần thưởng’ nào mà cậu sẽ thích! 」
.
[Kế cuối cùng! Dogeza [note7409] !]
.
「Khoan đã! A-Andou-kun! Cậu không cần phải quỳ xuống như thế. Mình vẫn vui nếu không có ‘phần thưởng’. Dù sao bài kiểm tra 100 điểm này. 」
「Asakura-san…」
.
[Cô ấy tốt bụng thật… bài kiểm tra mình đã ghi vào này còn chẳng có giá trị gì mà cô ấy coi là ‘phần thưởng’ của mình -----]
.
「À thì là nó là do cậu nên cô ấy mới cho rằng là nhưu thế… fufufu, Andou-kun! Là một Lớp trưởng rất chi là tốt bụng, tớ sẽ cho cậu một lời gợi ý hay ho!」
「Một lời gợi ý…?」
「Tất nhiên rồi. Andou-kun, cậu không thể chuẩn bị một ‘phần thưởng’ cho Asakura-san vì cậu không biết thứ gì khiến cô ấy vui phải không?」
「Phải.」
「Thế thì nếu cậu để Asakura-san chọn ‘phần thưởng’ cho cô ấy thì có được không?」
「Hô ~………」
「Ể, Lớp trưởng?」
「Andou-kun, nghĩ lại xem. Đầu tiên, nghĩ rằng một tên cô độc như cậu có thể chọn một món quà khiến Asakura-san vui là một sai lầm.」
「……… Hoàn toàn đúng.」
「Ểêêêê, Andou-kun?!」
.
(Đừng có tán thành với cô ấy, Andou-kun! Mình sẽ vui với bất cứ ‘phần thưởng’ nào cậu chọn cho mình!)
.
「Vậy nên, vì sáng mai là một ngày nghỉ, hai cậu hãy đi dạo phố với nhau và trong khi hai người đang đi, nếu Asakura-san tìm ra thứ gì cô ấy thích, hãy tặng cho cô ấy như một món quà.」
「Ồ! Hay đấy, Lớp trưởng! Asakura-san, cậu có ổn với chuyện này không?」
「Ể? À, có.」
「Thế thì, Andou-kun. Tớ nghĩ cậu nên gặp cô ấy trước nhà ga.」
「Được! Mấy giờ?」
「Tất nhiên là 12 giờ trưa!」
「 Tớ không hiểu cậu nói ‘tất nhiên’ là có ý gì, nhưng, OK!」
「Ừmmmmmmmm……」
.
(Andou-kun, cái này…. Chẳng phải cái này người ta hay gọi là ‘hẹn hò’ sao?! Hở?! Có nghĩa là… ngày mai mình sẽ hẹn hò với Andou-kuuuuuuuuuuuun!!!!!)
「Ừm, mình rất hạnh phúc!」
.
[Tạ ơn chúa. Thế này nụ cười Asakura-san sẽ----]
「Dù sao thì mình không nghĩ sẽ được nhận ‘phần thưởng’ từ Andou-kun!」
「Á…」
[Vãi rồiiii! Phải rồi! Mình phải tặng cô ấy một món quá nếu cô ấy được 100 điểm! Mình quên béng mất! Vậy là, nếu mình không làm gì cả thì đâu phải tặng cô ấy một phần thưởng! Mình làm đang làm cái quái gì vậy trời?! Đậu má… Nếu mình không cho cô ấy 100 điểm-----‘A~ tiếc quá. Đành vậy thôi, tớ sẽ cho cậu thêm một điểm nữa thành 99’----nói như thế, mình sẽ an toànnnnn!]
.
「A-Andou-kun… cậu kêu Á lên một cái, đừng nói với tớ là….」
「Ể, ‘phần thưởng’… Andou-kun, cậu không có à?」 *buồn ghê*
.
[T-tệ rồi! Lớp trưởng hình như đã thấu được suy tính của mình và nhận ra mình chưa chuẩn bị ‘phần thưởng’! Hơn nữa, Asakura-san, bộ cậu phải buồn đến như vậy vì phần thưởng không tồn tại của tớ ư?!]
.
「Không không không phải! C-chắc là tớ không có ‘phần thưởng’ cho Asakura-san ngay lúc này, nhưng tớ sẽ có mà!」
「Là sao hả Andou-kun? Nếu không có thì nói không có là được mà.」
「Lớp trưởng, trật tự! Tớ đang hết sức suy nghĩ đấy!」
「Andou-kun, mình không mong chờ nhiều vào ‘phần thưởng’ đâu nên dù cậu không có cũng không sao.」
「A-Asakura-san…」
.
[Asakura-san! Cậu là cô gái dễ thương nhất quả đất!]
(Xạo đấy! Quả thực mình rất rất rất muốn ‘phần thưởng’ của Andou-kun! N-nhưng… trong tim mình, lời nói của Andou-kun vừa nãy đã là một ‘phần thưởng’ rồi, thế nênnnnn mình sẽ tha thứ cho cậu lần này!)
[… Nhưng không để thế này được! Mình đã hứa với Asakura-san rằng mình sẽ cho cô ấy một ‘phần thưởng’ nếu cô ấy được 100 điểm. Hơn nữa, vì mình đã công nhận cô ấy được điểu tối đa, mình muốn tặng cô ấy một ‘phần thưởng’ sẽ khiến cô vui! Nhưng, cô ấy thích loại ‘phần thưởng’ nào mới được… nghĩ nào tôi ơi! Ví dụ, nếu Asakura-san cho mình một ‘phần thưởng’, mình sẽ vui nếu là-----
Một nụ hôn vô má!
Cùng đọc light novel yêu thích
Phần thưởng . là . mình ♪
Mình đang nghĩ cái ếu gì đâyyyyyyy! Không đời nào Asakura-san sẽ thích thứ này! Chẳng có chuyện Asakura-san, cô gái xinh đẹp nhất trường, vui với cái thứ gọi là ‘hôn vô má’, ‘cùng đọc light novel với nhau’ hoặc là ‘món quà dành cho cậu là tớ!’ từ một kẻ ‘cô độc’ như mình!
Đậu má! Nếu đã tới mức này rồi------]
.
「Asakura-san, tớ xin lỗi! Tớ chưa chuẩn bị ‘phần thưởng’ nào mà cậu sẽ thích! 」
.
[Kế cuối cùng! Dogeza [note7409] !]
.
「Khoan đã! A-Andou-kun! Cậu không cần phải quỳ xuống như thế. Mình vẫn vui nếu không có ‘phần thưởng’. Dù sao bài kiểm tra 100 điểm này. 」
「Asakura-san…」
.
[Cô ấy tốt bụng thật… bài kiểm tra mình đã ghi vào này còn chẳng có giá trị gì mà cô ấy coi là ‘phần thưởng’ của mình -----]
.
「À thì là nó là do cậu nên cô ấy mới cho rằng là nhưu thế… fufufu, Andou-kun! Là một Lớp trưởng rất chi là tốt bụng, tớ sẽ cho cậu một lời gợi ý hay ho!」
「Một lời gợi ý…?」
「Tất nhiên rồi. Andou-kun, cậu không thể chuẩn bị một ‘phần thưởng’ cho Asakura-san vì cậu không biết thứ gì khiến cô ấy vui phải không?」
「Phải.」
「Thế thì nếu cậu để Asakura-san chọn ‘phần thưởng’ cho cô ấy thì có được không?」
「Hô ~………」
「Ể, Lớp trưởng?」
「Andou-kun, nghĩ lại xem. Đầu tiên, nghĩ rằng một tên cô độc như cậu có thể chọn một món quà khiến Asakura-san vui là một sai lầm.」
「……… Hoàn toàn đúng.」
「Ểêêêê, Andou-kun?!」
.
(Đừng có tán thành với cô ấy, Andou-kun! Mình sẽ vui với bất cứ ‘phần thưởng’ nào cậu chọn cho mình!)
.
「Vậy nên, vì sáng mai là một ngày nghỉ, hai cậu hãy đi dạo phố với nhau và trong khi hai người đang đi, nếu Asakura-san tìm ra thứ gì cô ấy thích, hãy tặng cho cô ấy như một món quà.」
「Ồ! Hay đấy, Lớp trưởng! Asakura-san, cậu có ổn với chuyện này không?」
「Ể? À, có.」
「Thế thì, Andou-kun. Tớ nghĩ cậu nên gặp cô ấy trước nhà ga.」
「Được! Mấy giờ?」
「Tất nhiên là 12 giờ trưa!」
「 Tớ không hiểu cậu nói ‘tất nhiên’ là có ý gì, nhưng, OK!」
「Ừmmmmmmmm……」
.
(Andou-kun, cái này…. Chẳng phải cái này người ta hay gọi là ‘hẹn hò’ sao?! Hở?! Có nghĩa là… ngày mai mình sẽ hẹn hò với Andou-kuuuuuuuuuuuun!!!!!)
Danh sách chương