*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ăn thử đi.”
“Cái gì đây?”
“Cứ ăn đi, ngọt lắm.”
“Có phải ngươi không muốn nấu cho ta ăn, đưa cho ta một cục đá không?”
“Không có, cứ ăn thử đi.
Không có mùi, nhưng ngon lắm.”
Dưới ánh sáng của bóng đèn trước xe, bên cạnh nhà trọ, Ma Tùng Quân đưa cho Ngọc Huyền một viên socola.
Chỉ là Ngọc Huyền cứ cầm ngắm nhìn mãi, thứ này có mùi rất nhẹ, cũng hơi mềm mềm, nhưng nó có phải là đồ ăn không thì Ngọc Huyền không biết.
Chỉ thấy nó khá giống mấy cục đá nhặt ngoài đường một chút.
Cái hình cong cong tròn tròn hai bên, thon về chính giữa này là hình gì? Bất quá Ma Tùng Quân đã nói như thế, chắc hắn không lừa nàng đâu.
Dưới ánh mắt tò mò của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, rốt cuộc Ngọc Huyền cũng cắn một miếng.
Vừa cho vào miệng, bên ngoài thì cứng, bên trong có một lớp nước gì đó lỏng lỏng.
“Ưm...!ngọt quá.
Ngon quá.”
Ngọc Huyền mắt sáng rực lên nhìn Ma Tùng Quân.
Nàng không hề nhận ra rằng trên mép mình có dính một ít socola.
Ma Tùng Quân thấy thế, bấc giác lấy một tờ giấy lau miệng dùm nàng.
Cảnh tượng ấy khiến cho hai chị em Yên Nhược Đan vội quay mặt đi chỗ khác, Yên Nhược Đan kéo Yên Nhược Tuyết lại nói nhỏ:
“Lớn lên nhất định phải tìm chồng nấu ăn ngon như thúc thúc.
Ngày nào cũng được ăn ngon, lại không phải trả tiền.
Nhớ kỹ chưa Tuyết nhi?”
“Nhớ kỹ.” – Yên Nhược Tuyết gật đầu cái rụp.
“Không nấu ăn giỏi không đáng làm chồng.” – Yên Nhược Đan đưa tay lên trời, hô to khẩu hiệu.
“Không nấu ăn giỏi không đáng làm chồng.” – Yên Nhược Tuyết hô theo, nhưng với âm thanh lớn như muỗi kêu,
“Bép!”
Tay của Yên Nhược Đan bị đánh rớt.
“Hô bậy cái gì đó?” – Ma Tùng Quân đi ngang qua, đen mặt lại nói.
“Hì hì, không có gì.
Thúc thúc có thể cho ta ăn thử cục đen đen đó không?” – Yên Nhược Đan cười hì hì nói.
“Lấy đi, trên bàn còn nhiều lắm.
Hỏi Ngọc Huyền trước đi, ta làm cho nàng ấy.
Nếu nàng ấy không cho thì đừng động vào.
Con nít ăn ngọt nhiều sâu răng, đợi ta đi nấu thịt gấu cho mà ăn.”
Nói xong Ma Tùng Quân bỏ đi, Yên Nhược Đan chu cái miệng nhỏ, đôi mắt liếc theo nói:
“Người gì nhỏ mọn.
Đúng là có tình yêu một cái là quên Đan Đan dễ thương này gòi.”
Tuy nói như thế, nhưng Yên Nhược Đan vẫn rất biết điều dắt theo Yên Nhược Tuyết tới xin hai viên socola.
Kết quả dưới sự dễ thương của mình, cả hai thành công thó được một phần hai socola mà Ngọc Huyền có.
Thậm chí Yên Nhược Đan còn đi cho Lưu Béo và Huyết Phong mỗi người một miếng.
Kết quả hai tên này liền chê thứ đó quá ngọt, ăn chẳng có gì ngon, thậm chí còn hơi đắng.
Kết quả bị Yên Nhược Đan đấm cho mỗi người một cái vào bụng, đe dọa đòi nôn ra hai viên socola.
Sau cùng cả hai phải thừa nhận là socola là món ngon nhất trên đời mới được Yên Nhược Đan tha cho.
“Nhưng công nhận ta thấy cũng hơi ngon thật.
Hay là xin thêm một viên nữa?” – Lưu Béo ôm bụng nhìn Huyết Phong nói.
Nghe thế, Huyết Phong hất mặt về phía Ngọc Huyền đang ngồi ăn socola.
Lập tức Lưu Béo im bặt, không đòi ăn nữa.
Nếu là của Ngọc Huyền, có cho mười lá gan Lưu Béo cũng không dám lại đó xin ăn.
Thịt gấu để nấu được thì cần rất nhiều công đoạn.
Bây giờ trời chỉ mới hơn 7h tối.
Hôm nay hắn lại nghỉ bán, do đó hắn lấy bim bim ra cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ.
“Phiền Bỏ Mẹ, kiểm tra xem thịt gấu này có sán không?”
[Đang tiến hành quét.]
[Thịt rất chắc khỏe, không có bất kì kí sinh trùng nào thưa túc chủ.
Nhưng con gấu này mang ma lực, nếu túc chủ không biết cách chế biến sẽ khiến người ăn bị ngộ độ ma lực.]
“Gì? Ngộ độc ma lực là sao?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
[Trong nhiều bản ghi chép tại các thế giới có phép thuật đều ghi lại.
Ma lực có thể tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau.
Trong đó bao gồm cả cơ thể của Ma thú.]
[Ma lực mà Ma thú sở hữu khác biệt so với con người.
Con người không thể hấp thu được ma lực từ Ma thú, vì ma lực của chúng rất loạn.
Túc chủ cứ nghĩ giống như một con xe PKL lần đầu túc chủ được ngồi lên.
Muốn lái được nó không phải là điều dễ dàng.]
“Ờ, tao lái được ngay lần đầu tiên đặt đít lên.
Thậm chí còn bốc đầu được.
Mày điều tra về tao, không điều tra luôn chuyện đó ư?” – Ma Tùng Quân nói.
Dù nói là thế, nhưng Ma Tùng Quân cũng phải nghiên cứu cách nấu thịt gấu.
Tức là hắn không thể nấu theo cách thông thường được.
Vậy làm sao mới nấu được nó?
[Túc chủ biết trung hòa thuộc tính không?]
“Trung hòa thuộc tính?” – Ma Tùng Quân hỏi.
Lúc này hắn đang lột lông của con gấu dưới sự trợ giúp của Lưu Béo và Huyết Phong.
Hai tên này cứ thấy Ma Tùng Quân lẩm bẩm một mình.
Lưu Béo vốn đã quen, nhưng Huyết Phong lần đầu tiên trông thấy thế này, ánh mắt của hắn nhìn Ma Tùng Quân rất là kì dị.
“Lần đầu đúng không? Rồi sẽ quen thôi.” – Lưu Béo mang vẻ mặt đầy tự hào nhìn Huyết Phong nói.
“...”
Mặt Huyết Phong đần ra, chuyện này có gì đáng tự hào để lên mặt ư?
“Ừm, thịt con gấu này không có mùi hôi.
Ngược lại còn có chút hương thơm giống như mật ong.
Chắc nó ăn nhiều mật ong lắm đây.”
Ma Tùng Quân vỗ bép bép lên cái đùi gấu vừa được lột da xong, thịt vừa chắc vừa mềm, nhưng không hề cứng.
Thịt này nếu nấu quả thực rất ngon, chẳng là nó có vấn đề nằm ở ma lực bên trong cơ thể của nó.
Khác với con người, con người chỉ có ma lực ở ba vùng chính.
Theo Ma Tùng Quân biết thì là như vậy.
Ba vùng chính đó là giữa trán, giữa ngực và giữa bụng dưới rốn.
Còn của Ma thú thì nó nằm rải rác khắp tế bào của chúng, nhất là các đường mạch máu.
Kiến thức này Ma Tùng Quân có được là do Phiền Bỏ Mẹ nghiên cứu ra.
Một phần cũng khá giống với vài thế giới khác mà Phiền Bỏ Mẹ đọc được.
Hắn đang chờ Phiền Bỏ Mẹ tìm dữ liệu để chế biến Ma thú ở trên mạng.
Nghe nói trang tìm kiếm hiện tại trên điện thoại của hắn là trang tìm kiếm cấp vũ trụ gì đó, toàn những thứ ngôn ngữ mà Ma Tùng Quân đọc không hiểu.
Lại không có bản dịch ra thứ tiếng hắn hiểu, chỉ có Phiền Bỏ Mẹ là có khả năng đọc được mấy thứ đó.
[Tìm thấy rồi túc chủ.
Túc chủ nấu đi, để Phiền Bỏ Mẹ chỉ cho.]
“Mày im đi, mày mà biết nấu ăn thì tao không phải là đầu bếp.”
[Túc chủ khinh Phiền Bỏ Mẹ đấy à?]
“Đó là sự thật, làm như mày có thân xác để nấu ăn?”
[...Coi như túc chủ thắng.
Phiền Bỏ Mẹ offline đây.]
“Ê, tao đùa.
Quay lại đây, chỉ đi.”
Mặt Ma Tùng Quân đen lại nói.
Lần đầu tiên hắn thấy một con AI biết giận người.
[May cho túc chủ là Phiền Bỏ Mẹ dễ dãi, không chấp túc chủ.]
“Rồi, mày là nhất.
Mày số một không ai dám số hai, thế giờ nói sơ qua xem nào?”
[Đầu tiên túc chủ phải nhìn được dòng chảy ma lực trên thịt con gấu cái đã.]
“Tao nhìn bằng mồm à?” – Ma Tùng Quân đột nhiên quát lên.
Khiến cho Lưu Béo và Huyết Phong đang chụm đầu nói xấu Ma Tùng Quân thì giật bắn một cái.
“Nhìn cái gì? Lột tiếp đi, cẩn thận vào.
Da gấu bán chắc được giá lắm.
Nhưng ta lấy làm quà cho Giáp đệ, đừng để rách nát chỗ nào, không là cho hai thằng bay nhịn ăn.”
Thấy Huyết Phong và Lưu Béo đứng hình nhìn hắn, Ma Tùng Quân trợn mắt lên đe dọa.
Thế là hai tên vội vàng gật đầu, không dám chụm đầu lại nói xấu nữa mà cách xa nhau, an phận lột da gấu.
[Sao túc chủ hung dữ thế? Túc chủ phải hỏi là nhìn bằng cách nào mới đúng chứ?]
“Mày thôi ngay cái giọng điệu chảy nước đi, làm việc hiệu quả lên một chút xem nào?” – Ma Tùng Quân thở phì phì nói.
[Tại cửa hàng tạp hóa có bán ‘Kính ma lực’.
Cái kính này có thể giúp túc chủ nhìn thấy dòng chảy năng lượng của ma lực.
Lợi hại hơn nữa, dù đối phương có giấu đi ma lực, túc chủ vẫn có thể nhìn thấy chúng ẩn tàng bên trong cơ thể người ta.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói tới đó, Ma Tùng Quân lập tức tìm trong cửa hàng tạp hóa, đương nhiên là chẳng có cái kính mẹ nào trong đó cả.
Hắn định há miệng chửi thì Phiền Bỏ Mẹ nói tiếp:
[Túc chủ làm mới cửa hàng đi.
Do túc chủ đã tiếp xúc với ma lực nhiều, cửa hàng kiểu gì cũng xuất hiện ra loại kính đó.]
“Mục làm mới ở đâu nhỉ?” – Ma Tùng Quân nhìn lên nhìn xuống một lúc.
Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra được mục làm mới.
Giá mỗi lần làm mới cũng rẻ đấy chứ? Chỉ 500 tích điểm tiêu cực hoặc tích điểm tích cực.
Sau đó Ma Tùng Quân lại nhìn lên tích điểm của mình ở trên cùng.
“Cái gì? Lúc nào có tới năm trăm ngàn điểm tích cực thế này? Tiêu cực hơn một trăm ngàn?”
[Do trận đánh với bọn cướp.
Túc chủ cứu nhiều người nên được hưởng tích điểm cảm xúc cao, lúc giết người cũng đạt điểm nhiều.
Bất quá tích điểm tích cực đa phần nhận được từ việc túc chủ bán hủ tiếu khiến cho người khác mê mẩn nó và cảm thấy hạnh phúc.
Nếu túc chủ muốn hệ thống thông báo tích điểm, thì Phiền Bỏ Mẹ sẽ bật nó lên cho túc chủ nắm rõ.]
“Thôi khỏi, nhức đầu lắm.
Biết vậy là được rồi.” – Ma Tùng Quân lắc đầu nói.
Bất quá Phiền Bỏ Mẹ vẫn chưa nói hết toàn bộ cho Ma Tùng Quân.
Trong trận đánh cướp đó, thứ điểm Ma Tùng Quân nhận được chủ yếu chính là tích điểm tiêu cực.
Khi đó tích điểm tích cực của Ma Tùng Quân chỉ đạt đến 30 40 ngàn điểm, còn tích điểm tiêu cực đạt đến 108 ngàn điểm.
“Làm mới một cái xem thử.”
Bỏ chuyện đó sang một bên, nếu đã có nhiều điểm như vậy, Ma Tùng Quân quyết định làm mới cửa hàng.
Sau nửa ngày, sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại.
Hắn đốt tổng cộng 50.000 tích điểm tích cực nhưng không hề thấy bất kì một cái kính nào xuất hiện.
Thậm chí điểm hắn tiêu hao còn nhiều hơn 50.000, bởi hắn còn mua mấy thứ linh tinh trong cửa hàng tạp hóa như dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, tóc giả, bánh kẹo, nước ngọt...
Bất quá do mải mua đồ linh tinh, đến khi nhìn lại điểm, Ma Tùng Quân lại nổi cáu lên chửi.
“Con mẹ mày Phiền Bỏ Mẹ, mày lừa tao đúng không?”
Khắp trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, túi đồ của hắn chật ních ô vật phẩm tạp nham.
[Tại túc chủ mua nhiều đồ quá nên hệ thống bán hàng chỉ gợi ý những món túc chủ hay mua.
Túc chủ mua sắm hạn chế chút đi.]
Nghe xong Ma Tùng Quân không biết phải nói gì với cái con Phiền Bỏ Mẹ này.
Dù là đồ tạp nham, nhưng toàn là món đồ thế giới này không có bán.
Hắn mua để dự trữ nên mới mua nhiều như thế..
“Ăn thử đi.”
“Cái gì đây?”
“Cứ ăn đi, ngọt lắm.”
“Có phải ngươi không muốn nấu cho ta ăn, đưa cho ta một cục đá không?”
“Không có, cứ ăn thử đi.
Không có mùi, nhưng ngon lắm.”
Dưới ánh sáng của bóng đèn trước xe, bên cạnh nhà trọ, Ma Tùng Quân đưa cho Ngọc Huyền một viên socola.
Chỉ là Ngọc Huyền cứ cầm ngắm nhìn mãi, thứ này có mùi rất nhẹ, cũng hơi mềm mềm, nhưng nó có phải là đồ ăn không thì Ngọc Huyền không biết.
Chỉ thấy nó khá giống mấy cục đá nhặt ngoài đường một chút.
Cái hình cong cong tròn tròn hai bên, thon về chính giữa này là hình gì? Bất quá Ma Tùng Quân đã nói như thế, chắc hắn không lừa nàng đâu.
Dưới ánh mắt tò mò của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, rốt cuộc Ngọc Huyền cũng cắn một miếng.
Vừa cho vào miệng, bên ngoài thì cứng, bên trong có một lớp nước gì đó lỏng lỏng.
“Ưm...!ngọt quá.
Ngon quá.”
Ngọc Huyền mắt sáng rực lên nhìn Ma Tùng Quân.
Nàng không hề nhận ra rằng trên mép mình có dính một ít socola.
Ma Tùng Quân thấy thế, bấc giác lấy một tờ giấy lau miệng dùm nàng.
Cảnh tượng ấy khiến cho hai chị em Yên Nhược Đan vội quay mặt đi chỗ khác, Yên Nhược Đan kéo Yên Nhược Tuyết lại nói nhỏ:
“Lớn lên nhất định phải tìm chồng nấu ăn ngon như thúc thúc.
Ngày nào cũng được ăn ngon, lại không phải trả tiền.
Nhớ kỹ chưa Tuyết nhi?”
“Nhớ kỹ.” – Yên Nhược Tuyết gật đầu cái rụp.
“Không nấu ăn giỏi không đáng làm chồng.” – Yên Nhược Đan đưa tay lên trời, hô to khẩu hiệu.
“Không nấu ăn giỏi không đáng làm chồng.” – Yên Nhược Tuyết hô theo, nhưng với âm thanh lớn như muỗi kêu,
“Bép!”
Tay của Yên Nhược Đan bị đánh rớt.
“Hô bậy cái gì đó?” – Ma Tùng Quân đi ngang qua, đen mặt lại nói.
“Hì hì, không có gì.
Thúc thúc có thể cho ta ăn thử cục đen đen đó không?” – Yên Nhược Đan cười hì hì nói.
“Lấy đi, trên bàn còn nhiều lắm.
Hỏi Ngọc Huyền trước đi, ta làm cho nàng ấy.
Nếu nàng ấy không cho thì đừng động vào.
Con nít ăn ngọt nhiều sâu răng, đợi ta đi nấu thịt gấu cho mà ăn.”
Nói xong Ma Tùng Quân bỏ đi, Yên Nhược Đan chu cái miệng nhỏ, đôi mắt liếc theo nói:
“Người gì nhỏ mọn.
Đúng là có tình yêu một cái là quên Đan Đan dễ thương này gòi.”
Tuy nói như thế, nhưng Yên Nhược Đan vẫn rất biết điều dắt theo Yên Nhược Tuyết tới xin hai viên socola.
Kết quả dưới sự dễ thương của mình, cả hai thành công thó được một phần hai socola mà Ngọc Huyền có.
Thậm chí Yên Nhược Đan còn đi cho Lưu Béo và Huyết Phong mỗi người một miếng.
Kết quả hai tên này liền chê thứ đó quá ngọt, ăn chẳng có gì ngon, thậm chí còn hơi đắng.
Kết quả bị Yên Nhược Đan đấm cho mỗi người một cái vào bụng, đe dọa đòi nôn ra hai viên socola.
Sau cùng cả hai phải thừa nhận là socola là món ngon nhất trên đời mới được Yên Nhược Đan tha cho.
“Nhưng công nhận ta thấy cũng hơi ngon thật.
Hay là xin thêm một viên nữa?” – Lưu Béo ôm bụng nhìn Huyết Phong nói.
Nghe thế, Huyết Phong hất mặt về phía Ngọc Huyền đang ngồi ăn socola.
Lập tức Lưu Béo im bặt, không đòi ăn nữa.
Nếu là của Ngọc Huyền, có cho mười lá gan Lưu Béo cũng không dám lại đó xin ăn.
Thịt gấu để nấu được thì cần rất nhiều công đoạn.
Bây giờ trời chỉ mới hơn 7h tối.
Hôm nay hắn lại nghỉ bán, do đó hắn lấy bim bim ra cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ.
“Phiền Bỏ Mẹ, kiểm tra xem thịt gấu này có sán không?”
[Đang tiến hành quét.]
[Thịt rất chắc khỏe, không có bất kì kí sinh trùng nào thưa túc chủ.
Nhưng con gấu này mang ma lực, nếu túc chủ không biết cách chế biến sẽ khiến người ăn bị ngộ độ ma lực.]
“Gì? Ngộ độc ma lực là sao?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
[Trong nhiều bản ghi chép tại các thế giới có phép thuật đều ghi lại.
Ma lực có thể tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau.
Trong đó bao gồm cả cơ thể của Ma thú.]
[Ma lực mà Ma thú sở hữu khác biệt so với con người.
Con người không thể hấp thu được ma lực từ Ma thú, vì ma lực của chúng rất loạn.
Túc chủ cứ nghĩ giống như một con xe PKL lần đầu túc chủ được ngồi lên.
Muốn lái được nó không phải là điều dễ dàng.]
“Ờ, tao lái được ngay lần đầu tiên đặt đít lên.
Thậm chí còn bốc đầu được.
Mày điều tra về tao, không điều tra luôn chuyện đó ư?” – Ma Tùng Quân nói.
Dù nói là thế, nhưng Ma Tùng Quân cũng phải nghiên cứu cách nấu thịt gấu.
Tức là hắn không thể nấu theo cách thông thường được.
Vậy làm sao mới nấu được nó?
[Túc chủ biết trung hòa thuộc tính không?]
“Trung hòa thuộc tính?” – Ma Tùng Quân hỏi.
Lúc này hắn đang lột lông của con gấu dưới sự trợ giúp của Lưu Béo và Huyết Phong.
Hai tên này cứ thấy Ma Tùng Quân lẩm bẩm một mình.
Lưu Béo vốn đã quen, nhưng Huyết Phong lần đầu tiên trông thấy thế này, ánh mắt của hắn nhìn Ma Tùng Quân rất là kì dị.
“Lần đầu đúng không? Rồi sẽ quen thôi.” – Lưu Béo mang vẻ mặt đầy tự hào nhìn Huyết Phong nói.
“...”
Mặt Huyết Phong đần ra, chuyện này có gì đáng tự hào để lên mặt ư?
“Ừm, thịt con gấu này không có mùi hôi.
Ngược lại còn có chút hương thơm giống như mật ong.
Chắc nó ăn nhiều mật ong lắm đây.”
Ma Tùng Quân vỗ bép bép lên cái đùi gấu vừa được lột da xong, thịt vừa chắc vừa mềm, nhưng không hề cứng.
Thịt này nếu nấu quả thực rất ngon, chẳng là nó có vấn đề nằm ở ma lực bên trong cơ thể của nó.
Khác với con người, con người chỉ có ma lực ở ba vùng chính.
Theo Ma Tùng Quân biết thì là như vậy.
Ba vùng chính đó là giữa trán, giữa ngực và giữa bụng dưới rốn.
Còn của Ma thú thì nó nằm rải rác khắp tế bào của chúng, nhất là các đường mạch máu.
Kiến thức này Ma Tùng Quân có được là do Phiền Bỏ Mẹ nghiên cứu ra.
Một phần cũng khá giống với vài thế giới khác mà Phiền Bỏ Mẹ đọc được.
Hắn đang chờ Phiền Bỏ Mẹ tìm dữ liệu để chế biến Ma thú ở trên mạng.
Nghe nói trang tìm kiếm hiện tại trên điện thoại của hắn là trang tìm kiếm cấp vũ trụ gì đó, toàn những thứ ngôn ngữ mà Ma Tùng Quân đọc không hiểu.
Lại không có bản dịch ra thứ tiếng hắn hiểu, chỉ có Phiền Bỏ Mẹ là có khả năng đọc được mấy thứ đó.
[Tìm thấy rồi túc chủ.
Túc chủ nấu đi, để Phiền Bỏ Mẹ chỉ cho.]
“Mày im đi, mày mà biết nấu ăn thì tao không phải là đầu bếp.”
[Túc chủ khinh Phiền Bỏ Mẹ đấy à?]
“Đó là sự thật, làm như mày có thân xác để nấu ăn?”
[...Coi như túc chủ thắng.
Phiền Bỏ Mẹ offline đây.]
“Ê, tao đùa.
Quay lại đây, chỉ đi.”
Mặt Ma Tùng Quân đen lại nói.
Lần đầu tiên hắn thấy một con AI biết giận người.
[May cho túc chủ là Phiền Bỏ Mẹ dễ dãi, không chấp túc chủ.]
“Rồi, mày là nhất.
Mày số một không ai dám số hai, thế giờ nói sơ qua xem nào?”
[Đầu tiên túc chủ phải nhìn được dòng chảy ma lực trên thịt con gấu cái đã.]
“Tao nhìn bằng mồm à?” – Ma Tùng Quân đột nhiên quát lên.
Khiến cho Lưu Béo và Huyết Phong đang chụm đầu nói xấu Ma Tùng Quân thì giật bắn một cái.
“Nhìn cái gì? Lột tiếp đi, cẩn thận vào.
Da gấu bán chắc được giá lắm.
Nhưng ta lấy làm quà cho Giáp đệ, đừng để rách nát chỗ nào, không là cho hai thằng bay nhịn ăn.”
Thấy Huyết Phong và Lưu Béo đứng hình nhìn hắn, Ma Tùng Quân trợn mắt lên đe dọa.
Thế là hai tên vội vàng gật đầu, không dám chụm đầu lại nói xấu nữa mà cách xa nhau, an phận lột da gấu.
[Sao túc chủ hung dữ thế? Túc chủ phải hỏi là nhìn bằng cách nào mới đúng chứ?]
“Mày thôi ngay cái giọng điệu chảy nước đi, làm việc hiệu quả lên một chút xem nào?” – Ma Tùng Quân thở phì phì nói.
[Tại cửa hàng tạp hóa có bán ‘Kính ma lực’.
Cái kính này có thể giúp túc chủ nhìn thấy dòng chảy năng lượng của ma lực.
Lợi hại hơn nữa, dù đối phương có giấu đi ma lực, túc chủ vẫn có thể nhìn thấy chúng ẩn tàng bên trong cơ thể người ta.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói tới đó, Ma Tùng Quân lập tức tìm trong cửa hàng tạp hóa, đương nhiên là chẳng có cái kính mẹ nào trong đó cả.
Hắn định há miệng chửi thì Phiền Bỏ Mẹ nói tiếp:
[Túc chủ làm mới cửa hàng đi.
Do túc chủ đã tiếp xúc với ma lực nhiều, cửa hàng kiểu gì cũng xuất hiện ra loại kính đó.]
“Mục làm mới ở đâu nhỉ?” – Ma Tùng Quân nhìn lên nhìn xuống một lúc.
Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra được mục làm mới.
Giá mỗi lần làm mới cũng rẻ đấy chứ? Chỉ 500 tích điểm tiêu cực hoặc tích điểm tích cực.
Sau đó Ma Tùng Quân lại nhìn lên tích điểm của mình ở trên cùng.
“Cái gì? Lúc nào có tới năm trăm ngàn điểm tích cực thế này? Tiêu cực hơn một trăm ngàn?”
[Do trận đánh với bọn cướp.
Túc chủ cứu nhiều người nên được hưởng tích điểm cảm xúc cao, lúc giết người cũng đạt điểm nhiều.
Bất quá tích điểm tích cực đa phần nhận được từ việc túc chủ bán hủ tiếu khiến cho người khác mê mẩn nó và cảm thấy hạnh phúc.
Nếu túc chủ muốn hệ thống thông báo tích điểm, thì Phiền Bỏ Mẹ sẽ bật nó lên cho túc chủ nắm rõ.]
“Thôi khỏi, nhức đầu lắm.
Biết vậy là được rồi.” – Ma Tùng Quân lắc đầu nói.
Bất quá Phiền Bỏ Mẹ vẫn chưa nói hết toàn bộ cho Ma Tùng Quân.
Trong trận đánh cướp đó, thứ điểm Ma Tùng Quân nhận được chủ yếu chính là tích điểm tiêu cực.
Khi đó tích điểm tích cực của Ma Tùng Quân chỉ đạt đến 30 40 ngàn điểm, còn tích điểm tiêu cực đạt đến 108 ngàn điểm.
“Làm mới một cái xem thử.”
Bỏ chuyện đó sang một bên, nếu đã có nhiều điểm như vậy, Ma Tùng Quân quyết định làm mới cửa hàng.
Sau nửa ngày, sắc mặt Ma Tùng Quân đen lại.
Hắn đốt tổng cộng 50.000 tích điểm tích cực nhưng không hề thấy bất kì một cái kính nào xuất hiện.
Thậm chí điểm hắn tiêu hao còn nhiều hơn 50.000, bởi hắn còn mua mấy thứ linh tinh trong cửa hàng tạp hóa như dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, tóc giả, bánh kẹo, nước ngọt...
Bất quá do mải mua đồ linh tinh, đến khi nhìn lại điểm, Ma Tùng Quân lại nổi cáu lên chửi.
“Con mẹ mày Phiền Bỏ Mẹ, mày lừa tao đúng không?”
Khắp trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, túi đồ của hắn chật ních ô vật phẩm tạp nham.
[Tại túc chủ mua nhiều đồ quá nên hệ thống bán hàng chỉ gợi ý những món túc chủ hay mua.
Túc chủ mua sắm hạn chế chút đi.]
Nghe xong Ma Tùng Quân không biết phải nói gì với cái con Phiền Bỏ Mẹ này.
Dù là đồ tạp nham, nhưng toàn là món đồ thế giới này không có bán.
Hắn mua để dự trữ nên mới mua nhiều như thế..
Danh sách chương