*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Long Nguyên Giáp, từ khi nào chuyện của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đến phiên ngươi can dự?”

Lão giám thị ánh mắt không mang theo một chút sợ hãi gì, nhìn chằm chằm Long Nguyên Giáp.

“Ta can dự đến lợi ích của huynh đệ ta!”

Dứt lời mặt đất dưới chân cả hai nứt toác ra như mạng nhện.

Ma lực của cả hai bùng phát khiến cho gió lớn nổi lên.

Long Nguyên Giáp được bọc bởi màng ma lực màu đỏ tía, màu đại diện cho Nham nguyên tố.

Còn lão già kia lại mang màu nâu, đại diện cho Thổ nguyên tố.

Vốn lão già khọm đó lùn hơn Long Nguyên Giáp một cái đầu, nhưng lúc này lão đang từ từ cao lên.

Áo trên cơ thể từ từ bị xé rách, lộ ra cơ thể lực lưỡng và chiều cao không kém gì Long Nguyên Giáp.

Hai ngón tay trỏ và cái của lão đưa lên, bắt lấy lưỡi kiếm của Long Nguyên Giáp hòng đẩy nó ra.

Nhưng lão ngạc nhiên phát hiện bản thân không thể nào xê dịch nổi thanh trọng kiếm đó.

“Ngươi đã hồi phục đến mức này rồi sao? Chậc chậc, còn tưởng có thể hù dọa được ngươi.” – Lão giám thị lắc đầu nói.

“Này, có gì từ từ nói.

Chúng là giáo sư của đế quốc, nếu giết chúng ta các ngươi không xong đâu.” – Bellamy Sophie nhìn cô nàng thư ký bên cạnh đang kề dao vào cổ mình nói.

Tuy lời nói mang tính đe dọa lẫn sợ hãi, nhưng mà gương mặt của ả Bellamy Sophie vẫn chẳng có biểu cảm gì cả.

Bên kia Koch Clara không nói một điều gì, chỉ khẽ lấy ra một cái huy chương đeo lên cổ.

Huy chương đó đại diện cho thân phận giáo sư nghiên cứu của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.

Nếu giết nàng ta, tương đương với việc Long Nguyên Giáp thách thức Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.

Chả là Long Nguyên Giáp không hề có ý định đó.


Hắn chỉ nhắm đến lão già trước mắt, vả lại hắn cũng không muốn làm to chuyện này lên, bản thân chỉ đang bức xúc vì Ma Tùng Quân bị lừa đến đây.

Ma Tùng Quân là do hắn dẫn vào thành, cũng là do hắn giới thiệu đến Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đăng kí.

Chẳng may Ma Tùng Quân vì thế mà mất mạng, cả đời này Long Nguyên Giáp không thể nào sống một cuộc sống bình thường được.

Hắn đã quá sơ sẩy khi giao việc cho nhóm người Huỳnh Đức, lẽ ra hắn nên đi cùng họ thì sẽ không xảy ra cớ sự hôm nay.

Dù không thể làm lớn, nhưng Long Nguyên Giáp cũng thể để chuyện này trôi qua dễ dàng được.

“Bình tĩnh đi nào, đừng làm to chuyện.

Một điều nhịn chín điều lành.

Ta cũng không bị làm sao.”


Ma Tùng Quân tiến đến vỗ vai Long Nguyên Giáp nói.

“Quân ca, chuyện này quá thiệt thòi cho ca.

Ta không thể để yên được, hôm nay ở đây ta sẽ lưu lại tất cả làm bằng chứng, ta sẽ đòi lại công bằng cho ca.” – Long Nguyên Giáp cương quyết nói.

“Thôi, dây vào Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả cũng không tốt cho dong binh đoàn của ngươi.

Nên nghĩ cho thuộc hạ, bỏ đi.” – Ma Tùng Quân lại khuyên.

Nhưng Long Nguyên Giáp không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm lão già với thành kiến không hề nhỏ.

“Lão khọm, con gấu này coi như quà đền bù đi.

Nếu không người anh em này của ta làm lớn chuyện đấy.


Mặc dù ta đã đồng ý thỏa thuận, nhưng Giáp đệ đây cũng không đồng ý.

Cho ta con gấu, ta đem nấu một bữa, biết đâu ăn ngon rồi đệ ấy suy nghĩ lại thì thế nào?”

Ma Tùng Quân cười hắc hắc nói.

Nghe đến đó, Long Nguyên Giáp quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Ma Tùng Quân.

Bấy giờ hắn mới chú ý đến có xác của hai con ma thú.

“Ma Lôi Lang, Hỏa Nham Hùng?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên nhìn hai con Ma thú nằm chết ở đó.

“Ờ, con sói ăn không ngon nên là ta muốn lấy con gấu về nấu.

Chả là mấy người này không đồng ý, đệ khuyên họ dùm ta được không?” – Ma Tùng Quân nhìn Long Nguyên Giáp nói.

Sắc mặt Long Nguyên Giáp từ từ biến sắc, sắc mặt của hắn trở nên không đúng lắm.

Hắn tuy chưa thấy Ma Tùng Quân xuất thủ, nhưng cũng biết thực lực Ma Tùng Quân đại khái nằm ở mức nào.


Chỉ là không thể tin được là Ma Tùng Quân có thể giải quyết được hai con Ma thú đó.

Hắn lại nhìn sang Huyết Phong, cảm thấy có lẽ là do Huyết Phong giải quyết.

Bởi sức mạnh của Huyết Phong rất không rõ ràng, tuy không có một điểm ma lực nào, nhưng thể chất lại hơn xa cả Long Nguyên Giáp hắn.

Chẳng lẽ là Võ Năng Giả còn tồn tại ư? “Ma huynh đệ nói đúng, thôi là bỏ qua đi.”

Bấy giờ lão khọm kia lại thu nhỏ người lại cười hề hề nói.


“Xong việc rồi, về thôi.


Long Nguyên Giáp, khuya nay đến chỗ ta, hôm nay ta đãi thịt gấu.

Rủ vài người đến cũng được ha ha.”

Nói rồi Ma Tùng Quân lệnh cho Huyết Phong vác con gấu chạy nhanh lên.

Thấy Ma Tùng Quân rời đi, lão khọm định ngăn cản nhưng vẫn bị Long Nguyên Giáp kề kiếm lên cổ.

“Lão tốt nhất báo cáo chuyện này với ông ta đi, nếu không...!hừ hừ.”

Chưa nói xong Long Nguyên Giáp đã quay người rời đi, hai người bên cạnh hắn theo đó cũng biến mất trong màn đêm cùng Long Nguyên Giáp.

“Ngươi tính để hắn thông qua như vậy sao?” – Bellamy Sophie thở dài nói.

“Là người của đế quốc, ngươi không hiểu Long Nguyên Giáp.” – lão già liếc mắt đáp.

“Sao? Hắn có gì đặc biệt ngoài cháu của hội trưởng miền Nam?” – Bellamy Sophie hiếu kì hỏi.

“Hắn từng là Mạo Hiểm Giả cấp độ Astas.”

Một lời nói khiến cho hai người bên cạnh đứng hình.

Tuy Koch Clara biết thân phận của Long Nguyên Giáp khá là đặc biệt, cũng biết sơ qua về xích mích của hai người chú cháu bọn họ.

Nhưng không hề biết rằng cấp Mạo Hiểm Giả của Long Nguyên Giáp lại cao như thế.

Cả đế quốc có bao nhiêu Mạo Hiểm Giả đạt cấp độ đó? Tất cả những người như thế đều thuộc lớp cao tầng nhất của đế quốc.

Còn cái cấp độ cuối cùng Klasy kia, từ thời thành lập Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả đến nay chỉ có vài ba người, mấy người đó cả trăm năm không thấy xuất hiện, chẳng ai biết họ còn sống hay không nữa.

Cho nên có thể nói cấp Astas là cấp độ cao nhất trong Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.

Bất quá vấn đề nằm ở chỗ từng, tại sao lại là từng?

“Cái gì cũng đừng hỏi.

Chỉ nên nhớ rằng Long Nguyên Giáp không phải là kẻ có thể trêu chọc.

Bỏ đi, dù bây giờ hắn không còn mạnh như xưa nữa, nhưng vẫn đủ sức để khuấy động một hồi phong vân.”

“Ma Tùng Quân, Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết.


Nhớ kỹ họ là được, đừng để đế quốc làm gì đắc tội đến mấy người này, cả tên thợ rèn Lưu Béo và tên dùng thể thuật kia nữa.

Cái tổ đội này không biết tương lai sẽ gây ra sóng gió gì đây.”


“Aizzz, thật khiến cho lòng người bất an.”

Nói rồi lão già lững thững đi mất, bỏ lại hai cô nàng nóng bỏng trong rừng.

Một hồi lâu sau, họ cũng thở dài một tiếng rồi Koch Clara thu cái xác của con sói vào một túi vải nhỏ.

“Đến xác cũng không còn, không thể bỏ qua cho hắn được.

Ta phải đến xem xem hắn nấu Ma thú kiểu gì.”

Thấy Koch Clara thu lại xác con sói, Bellamy Sophie dẫm chân ầm ầm bức xúc nói.

Hai người bọn họ, mỗi người lấy ra một con Ma thú để làm bài thử thách cho tổ đội Hủ Tiếu của Ma Tùng Quân.

Còn lão già kia là người chịu trách nhiệm nếu mọi chuyện bị bại lộ.

Thực tế cả hai con vật này đều là thú triệu hồi của bọn họ, kết quả bọn họ bị mất kiểm soát với chúng.

Cứ ngỡ nhóm người Ma Tùng Quân sẽ chết dưới tay chúng, nhưng không ngờ chúng lại chết dưới tay bọn họ.

Chết thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả xác cũng không nhận được.

Bất quá lão già của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả kia sẽ là người chịu trách nhiệm đền bù cho nàng ta, nên vừa nãy lão ta mới phản ứng thái quá như thế.

“Lần sau nuôi mấy con nào khó ăn một chút.” – Koch Clara đả kích một câu, khiến cho Bellamy Sophie trán nổi gân xanh.

“Hừ hừ, coi như ta còn được đền bù.

Ngươi thì có xác rồi, cái gì cũng không được đền.” – Bellamy Sophie phản bác lại.

“Sao lại không? Ta bắt Hiệp Hội đền cho ta một con còn sống khác là được.

Coi như chẳng tổn thất cái gì.”

Koch Clara vừa dứt lời, cả hai cô nàng lại dí sát ngực vào nhau, mắt đối mắt như thể sắp đánh nhau đến nơi..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện